"Vậy có nghĩa là ta không đi lầm đường!" Mặc Yên nhìn quần áo nhăn dúm dó đầy tro bụi của chính mình, "May là không đi nhầm đường! Nếu không thì ta đi chịu tội một cách vô ích à!"
Lúc này, lông xù xù mới chú ý tới một thân chật vật của Mặc Yên, kinh ngạc hỏi, "Ta vừa mới vắng mặt một ngày mà ngươi đã biến thành bộ dạng quỷ quái này rồi à?"
Vẻ mặt Mặc Yên sống không còn gì luyến tiếc, "Đừng nói nữa! Ta thấy đường đi cũng không gần nên đã đi mua một con ngựa.
Ai ngờ, nửa đường ta đến bờ sông rửa mặt, trở về liền phát hiện ngựa đã chạy! Cũng không biết nó dũng mãnh như thế nào mà có thể tự mình thoát khỏi dây cương, còn mang tay nải của ta đi.
Chắc là trong lòng của nó chỉ nhớ về một mảnh thảo nguyên mà thôi! Một khắc đó, ta vô cùng nhớ tới Vô Ảnh của ta! Cuối cùng, ta đành phải cô độc tịch mịch mà hành tẩu ở vùng hoang vu dã ngoại này, sau đó liền thành bộ dạng như bây giờ!"
Mặc Yên không biết, thật ra chuyện ngựa đào tẩu cũng không phải ngẫu nhiên, mà đây là một loại kỹ xảo của bọn lái buôn ngựa.
Bọn họ tiến hành huấn luyện đặc thù với ngựa, để chúng nó đi được nửa đường thì trộm chạy về, thuận tiện mang theo tay nải hoặc là lộ phí của người mua ngựa về để thu lợi.
"Phụt! Ha ha ha ha ha.." Lông xù xù ôm bụng, cười lăn lộn.
Mặc Yên trợn trắng mắt: Có buồn cười như vậy sao? Ngươi còn nhớ con thuyền nhỏ hữu nghị của chúng ta sao?
"Bị một con ngựa lăn lộn thành như vậy! Ha ha ha ha ha..
Khụ khụ!" Lông xù xù vui quá hóa buồn, tự sặc nước miếng, "Khụ khụ!"
"Con ngỗng lớn tới khi nào vậy*?" Mặc Yên cười ác ý, tới thương tổn nhau đi!
*Ý Mặc Yên chế giễu lông xù xù cười giống như con ngỗng sau đó lại tự sặc
Lông xù xù chớp chớp mắt, làm bộ không biết, "Cái gì thế này! Nói chính sự! Ta vừa mới đo lường giá trị oán khí của Tả Phiên Phiên, đã vô cùng cao! Ta cảm thấy có thể thu lưới rồi! Để cho nàng ta nhảy nhót lâu như vậy, cũng nên cho nàng ta lĩnh cơm hộp được rồi!"
Mặc Yên gật đầu, "Lần này liền.." Nói xong, nàng dùng tay làm một động tác cắt cổ.
Huyễn Hải quan, là biên quan phía Tây Nam của Đại Dận, nơi này có của cải dồi dào hơn Nhạn Nam quan, chiếm diện tích cũng lớn hơn.
Chủ tướng thủ thành cũng là người mà Mặc Yên quen biết, chính là nhi tử của Lý ngự sử - Lý thành.
Lý Thành này là loại võ tướng thuộc về loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, uổng một thân sức mạnh.
Vóc người hắn ta cao lớn, tính tình cũng tương đối táo bạo, nhưng hắn lại vô cùng nghe lời một người, chính là đệ đệ ruột của hắn - Lý Ngạn.
Vừa lúc, Lý Ngạn cũng được phái đến Huyễn Hải quan làm đốc quân.
Cũng nhờ nguyên nhân như vậy mà Huyễn Hải quan còn được quản lý khá tốt.
Theo lý thuyết, người có quan hệ thân thuộc không thể nhậm chức ở cùng một địa phương.
Nhưng huynh đệ Lý gia thì khác, bởi vì nếu để quan văn khác làm đồng liêu với Lý Thành thì nhất định sẽ dẫn đến mâu thuẫn, thậm chí vung tay đánh nhau.
Cho nên, triều đình đặc cách cho huynh đệ Lý gia nhậm chức ở cùng một chỗ.
Sau khi Mặc Yên vào Huyễn Hải quan, nàng ăn cơm ở khách điếm một lát liền nghe người ta bàn luận.
"Lý đốc quân của chúng ta hoàn toàn thừa hưởng được trí tuệ của người cha Lý ngự sử của hắn.
Đầu óc đặc biệt thông minh, bằng không cũng sẽ không quản lý nơi này của chúng ta được tốt như vậy! Chỉ cần nói gần đây thôi, mấy trận đại chiến, nếu không phải Lý đốc quân mưu trí còn có Lý tướng quân dũng mãnh, binh mã Xiêm La quốc đã sớm công phá được cửa thành!" Một người trông có vẻ giống thuyết thư tiên sinh*, đứng ở giữa khách điếm, thao thao bất tuyệt kể về chiến công của huynh đệ Lý gia.
*Người kể chuyện trong quán trà..
"Mấy thương nhân đến từ nơi khác đều phải nên cảm tạ đốc quân đại nhân của chúng ta.
Nếu không nhờ ngài ấy đánh thắng trận, hiện tại các ngươi còn có thể ngồi ở chỗ này mà nhàn nhã ăn cơm uống rượu hay sao? Thậm chí còn không vào được cổng thành! Nói không chừng lúc ở ngoài thành đã bị người của Xiêm La quốc bắt lại!"
Nhóm quần chúng xung quanh cảm thấy có đạo lý, sôi nổi gật đầu, nói cảm tạ.
Mặc Yên nhìn bọn họ giống như một đám ngốc, "Thuyết thư tiên sinh này không phải là cái kẻ lừa gạt chứ! Nói quanh co lòng vòng rồi cuối cùng cũng vuốt mông huynh đệ Lý gia!"
"Ngươi nói đúng rồi!" Lông xù xù nói ra ngọn nguồn, "Người này là do