Ăn uống no đủ, Cảnh Tư vui vẻ ôm Mặc Yên, tay còn không ngừng vuốt ve, không ngừng cúi đầu hôn lên bả vai, cổ cùng khuôn mặt của Mặc Yên.
Mặc Yên bị hắn làm cho ngứa ngáy cả người, giống như một con mèo lười biếng nheo mắt, lâu lâu còn cho Cảnh Tư một móng vuốt, Cảnh Tư thì sủng nịch nhìn nàng.
Thời gian ấm áp không dài, rất nhanh liền có thị vệ tới báo, nói huynh đệ Lý gia mưu đồ bí mật ở trong phòng, còn nhắc tới một người áo đen, ngay sau đó Lý Ngạn liền ngồi xe ngựa ra khỏi thành.
Mặc Yên vừa nghe thấy tin tức này, ngay lập tức eo và chân cũng không còn đau nữa, nhanh nhẹn đứng dậy mặc quần áo.
Cảnh Tư vừa mặc quần áo, vừa u oán nói: "Nếu không phải mỗi lần nàng đều chọc Tả Phiên Phiên tức giận đến hộc máu, thì ta đã hoài nghi nàng ta mới là chân ái của nàng! Thanh Thanh, mỗi lần nàng vừa nghe đến tin tức của nàng ta liền phá lệ nhiệt tình! Ta muốn không ăn dấm cũng không được!"
"Khụ khụ! Huynh suy nghĩ nhiều quá! Ta chỉ nhìn nàng ta không vừa mắt.
Nàng ta xui xẻo thì ta liền vui vẻ! Huynh phải tin tưởng, chân ái của ta vẫn luôn là huynh!" Mặc Yên nhìn chăm chú vào đôi mắt Cảnh Tư, vẻ mặt thành khẩn nói.
"Lần này ta muốn giết nàng ta, nàng cũng không thể tiếp tục ngăn cản ta! Bằng không chính là nàng gạt ta!" Tròng mắt Cảnh Tư chuyển động, cố ý nói.
Lần này cần phải giải quyết cái nữ nhân điên Tả Phiên Phiên kia.
Bằng không, hắn sẽ luôn có một loại nguy cơ Thanh Thanh sẽ bị cướp đi.
"Được! Đều nghe huynh!" Mặc Yên mang biểu tình "ai bảo người ta sủng nhất là huynh chứ, thật là không có biện pháp".
Cảnh Tư được cho phép giết người, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
Lông xù xù mang vẻ mặt đáng tiếc: Vốn dĩ hôm nay phải diệt trừ Tả Phiên Phiên.
Cái đứa nhỏ ngốc Cảnh Tư này còn tưởng rằng là vì hắn mà Tiểu Yên Nhi mới thỏa hiệp! Nhìn bộ dáng vui vẻ này, quả nhiên người đang yêu đều không có chỉ số thông minh!
Từ khi lông xù xù nương tựa bên người Mặc Yên, nó đã hoàn toàn quên mất thân phận thật sự của Cảnh Tư, lá gan cũng dần to lên!
Đêm đã khuya, hai người dùng khinh công bay đến ngoài thành, Cảnh Tư huýt sáo một cái, không biết Vô Ảnh từ chỗ nào chạy tới, thân mật chạy đến trước mặt Mặc Yên, đầu cúi thấp cầu vuốt ve.
Mặc Yên vừa nhìn thấy Vô Ảnh liền giống như gặp được thân nhân, lại nhớ đến bản thân từng bị một con ngựa khác vứt bỏ, trong lúc nhất thời nhìn Vô Ảnh càng thêm thân thiết cùng nhiệt tình, ôm lấy đầu ngựa liền không buông tay.
Cảnh Tư đứng ở một bên, nhìn một người một ngựa không coi ai ra gì mà thân mật, trong lòng càng chua xót.
Hắn kéo Mặc Yên ra, nói với Vô Ảnh: "Sao ngươi lại không có cốt khí như vậy! Nhanh như vậy đã quên mất chuyện nàng ấy bỏ rơi ngươi mà đi một mình! Nàng sờ ngươi một cái thì ngươi liền khuất phục! Trước khi xuất phát, không phải chúng ta đã nói là phải kiên cường một chút sao?"
Vô ảnh hí vang một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: Còn nói ta hả, không phải ngươi cũng đã quên hay sao! Hai chúng ta, kẻ tám lạng người nửa cân!
Mặc Yên kéo Cảnh Tư ra, không cao hứng nói, "Huynh không cần châm ngòi ly gián cảm tình của ta với Vô Ảnh! Chúng ta rất tốt!"
Cảnh Tư: Người còn không bằng một con ngựa!
Lông xù xù: Không thể tiếp tục ấu trĩ!
Thị vệ: Nếu chúng ta còn không lên đường thì sẽ đuổi không kịp!
Có khả năng ông trời cũng nghe được tiếng oán giận của thị vệ, Mặc Yên cùng Cảnh Tư rốt cuộc cũng nhớ tới chính sự, liền xoay người lên ngựa đuổi theo.
Tuy rằng Vô Ảnh lại khôi phục sự ghét bỏ đối với Cảnh Tư, nhưng vẫn miễn cưỡng để hắn cưỡi.
Hai người cưỡi ngựa đi theo xe ngựa tới chân núi ở ngoài thành.
Lý Ngạn từ trên xe ngựa xuống, đi bộ lên núi, Mặc Yên cùng Cảnh Tư lặng lẽ đi theo sau.
Lý Ngạn ngựa quen đường cũ mà đi vào sâu trong núi, tay cầm đuốc, đi đường tắt giữa sườn núi, sau đó lại vào một sơn động tối đen như mực.
Cảnh Tư móc từ trong ngực ra một viên dạ minh châu, lập tức xua tan hắc ám xung quanh hai người.
Mặc Yên: Bần cùng hạn chế trí tưởng tượng của ta!
Nương theo ánh sáng của dạ minh châu, hai người đánh giá sơn động, phát hiện đây là một thạch động tự nhiên, có cỏ dại cùng dây leo mọc ra từ những khe đá.
Thạch động sâu thẳm hắc ám, không gian bên trong hẳn là không nhỏ.
Hai người dán vào vách tường mà đi vào bên trong, vẫn luôn đi thẳng một đường, mơ hồ nghe thấy có tiếng người truyền đến.
Mãi đến khi gặp được ngã rẽ,