Ngày hôm sau, thẳng đến buổi chiều, Mặc Yên mới cảm thấy đau đớn mà tỉnh lại.
Nàng xoa xoa cái eo gần như đứt lìa của mình, nhìn Cảnh Tư đang ngủ ngon lành ở bên cạnh, nàng hận không thể đá hắn xuống giường! Bất quá, tình huống lại không cho phép.
Hiện tại, nàng nhấc chân cũng phải cố sức, chỉ đành nằm liệt ở trên giường, đôi tay dùng sức nhéo gương mặt của Cảnh Tư, mãi cho đến khi mặt hắn bị nhéo đỏ mới thôi.
Cảnh Tư cũng bị đau mà tỉnh lại.
Hắn mê mang mở hai mắt, thấy dung nhan kiều mị của Thanh Thanh phóng đại ở trước mắt, gương mặt hắn liền biểu lộ ý cười, một tay kéo Mặc Yên vào trong ngực, đem mặt vùi vào cổ Mặc Yên mà cọ cọ, ngữ khí nói chuyện nhão nhão dính dính, "Thanh Thanh! Nàng thật tốt! Ta cảm thấy bản thân thật hạnh phúc!"
Mặc Yên hít hà một tiếng, trong miệng kêu, "Eo! Eo*!"
Cảnh Tư nhìn quang cảnh sáng sủa ở bên ngoài, trên mặt lại để lộ một chút ngượng ngùng, "Thanh Thanh, không được! Hiện tại là ban ngày! Chuyện đó phải đợi đến buổi tối mới có thể làm! Bất quá, nếu nàng thật sự muốn, cũng không phải là không thể.." Cảnh Tư nói, gương mặt chậm rãi đỏ lên!
*ở đây Mặc Yên muốn nói là "eo" (腰 - Yāo) của nàng ấy bị đau, nhưng Cảnh Tư lại hiểu thành nàng ấy "muốn" (要 – Yào).
Còn muốn cái gì thì mọi người tự hiểu nhó!
Mặc Yên: .
"Ta nói là eo của ta! Mau buông tay ra! Đau muốn chết!" Mặc Yên hô lên một cách táo bạo, nếu còn ôm nữa thì eo của nàng sẽ bị chặt đứt!
Cảnh Tư hoang mang rối loạn mà buông tay ra, "A? Có đau lắm không? Ta liền xoa xoa cho nàng! Ta cảm thấy nàng ở trên sẽ tương đối vất vả, lần sau vẫn nên để ta tự mình đến đi!" Cảnh Tư vừa xoa eo cho Mặc Yên, vừa nói thầm ở trong miệng.
Mặc Yên đang tận hưởng phục vụ mát xa, cũng không để bụng có người ở bên tai lải nhải!
Xoa nhẹ trong chốc lát, đại gia Mặc Yên lại lên tiếng, "Được rồi, trước hết cứ như vậy đi! Ta đói bụng rồi!"
Cảnh Tư nghe lời liền ngừng tay, "Ta đi phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn!" Nói xong, liền xuống giường mặc quần áo, "Nàng cứ tiếp tục nghỉ ngơi trong chốc lát!" Mặc xong quần áo, Cảnh Tư cúi đầu, hôn lên trán Mặc Yên một cái, sau đó liền xoay người đi ra cửa.
Sáng sớm, Lâm Thành đã chờ ở ngoài cửa tân phòng, dự định chờ phu nhân tỉnh, liền lập tức chịu đòn nhận tội, tốt nhất là lấy lại được tiền tiêu của tháng này.
Vừa nãy có nha hoàn mang đồ ăn tới, bị hắn cản lại.
Hắn tự mình cầm lấy thức ăn, muốn tự mình đưa vào.
Cảnh Tư mở cửa liền nhìn thấy Lâm Thành đứng ở ngoài.
Lâm Thành giơ hộp cơm trong tay lên, Cảnh Tư nhận lấy.
Không chờ Lâm Thành nói chuyện, hắn đã xoay người đi vào phòng, "Đi múc nước đi, phu nhân muốn rửa mặt!" Cảnh Tư chỉ ném ra một câu như vậy, Lâm Thành liền tung ta tung tăng chạy đi múc nước!
Trong lòng Cảnh Tư thầm nghĩ: Tiểu tử Lâm Thành này đứng ở góc tường nghe lén thành nghiện rồi! Đừng tưởng rằng hắn không biết người đứng ở bên ngoài cửa tối hôm qua chính là Lâm Thành! Nếu đã nhàn rỗi như vậy, có lẽ hắn nên tìm chút việc cho Lâm Thành làm!
Vui vẻ rạo rực chạy đi múc nước, Lâm Thành cảm thấy tiền tiêu hàng tháng của chính mình có hi vọng trở về hầu bao, lại không biết chủ tử nhà mình mang thù chuyện đứng ở góc tường nghe lén, dẫn đến khoảng thời gian tiếp theo, chân hắn cũng không ngừng lại được, có vô số nhiệm vụ bắt hắn phải đi làm!
Mặc Yên thấy Cảnh Tư nhanh như vậy đã trở lại, hơi kinh ngạc, "Sao lại nhanh như vậy?"
"Lâm Thành vẫn luôn cầm đồ ăn chờ ở bên ngoài!" Cảnh Tư vừa lấy đồ ăn nóng hổi trong hộp ra xếp ở trên bàn, vừa trả lời vấn đề của Mặc Yên.
Mặc Yên vừa nghe thấy tên Lâm Thành liền bật cười, "Chăm chỉ như vậy sao! Xem ra, tiền tiêu tháng này vẫn nên trả lại cho hắn đi! Vốn dĩ chỉ là trêu chọc hắn chơi! Thị vệ của huynh đều rất thú vị, đặc biệt là Lâm Thành!"
Cảnh Tư đi tới bên giường, bế Mặc Yên lên, trên mặt tràn đầy ghen tuông, "Ha! Bọn họ đều rất thú vị!"
Trong mắt Mặc Yên hiện lên tia hiểu rõ, cười nói: "Đúng vậy, bọn họ đúng là rất thú vị! Bất quá, huynh vẫn là người đáng yêu nhất! Huynh là người hấp dẫn nhất!" Nói xong, còn hôn lên khóe miệng của Cảnh Tư.
Cảnh Tư lập tức liền vui vẻ ra mặt!
Mặc Yên: Thật dễ dỗ!
Kế tiếp, Cảnh Tư tâm tình tốt liền ôm Mặc Yên rửa mặt, ôm Mặc Yên đút cơm.
Mọi chuyện đều tự tay hắn làm, hai người giống như một thể mà gắn bó bên nhau.
Bên này vô cùng ấm áp, còn ở bên phía phủ Nhị hoàng tử, Tả Phiên Phiên suốt đêm cũng chưa ngủ.
Bởi vì người