*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Các ngươi không thể vào..."
"Đây là phủ minh chủ! Các ngươi không thể tự ý xông vào!"
"Này..."
Mộ phụ mang theo người xông vào phủ minh chủ.
Bọn họ vẫn chưa vào bao xa, thì nhìn thấy trong tòa nhà phía trước, đột nhiên có vài bóng người lao ra.
Trong đó có một người nhìn thấy bọn họ, lập tức thay đổi phương hướng, bay về phía bọn họ.
Linh Quỳnh kéo theo Lạc Trần Y tiếp đất, một tay nhét hắn vào đám người ở phía sau, ôm cánh tay Mộ phụ chỉ vào đám người đuổi tới: "Phụ thân! Hắn ta bắt nạt con!"
Mộ phụ: "...."
Mọi người: "...."
Minh chủ cầm đầu đám người đuổi theo: "...."
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, sao minh chủ còn dám động thủ một lần nữa.
Lão ta khẽ cắn môi, rơi xuống từ giữa không trung: "Mộ gia chủ, ngươi dạy nữ nhi thật tốt, xông vào trong phủ của ta, không có chút quy củ!"
"Lúc trước từ hôn với người của ta, bây giờ còn không biết xấu hổ mà tìm đến cửa, không biết đây là ý gì!"
Minh chủ nhân cơ hội mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, lớn tiếng dọa người, trước tiên chụp nồi nước này lên đầu Linh Quỳnh.
"Không biết xấu hổ, hắn là con của ông sao?" Linh Quỳnh ngẩng đầu ra khỏi tay Mộ phụ.
Minh chủ: "Mộ gia chủ, ngươi dung túng để nàng ta vô lễ như vậy?"
Mộ gia chủ: "Lạc minh chủ, ngươi cũng đừng nổi nóng, hôm nay chúng ta đến đây là có chuyện quan trọng hơn."
Sắc mặt minh chủ bình tĩnh: "Tốt xấu gì thì lúc chút suýt nữa chúng ta cũng làm thông gia, Mộ gia ngươi từ hôn trước, ta cũng không có một câu oán giận, nhưng bây giờ Mộ gia chủ lại quay đầu thể hiện lại tình cảm như thế, không biết là có chuyện gì quan trọng cần làm ầm lên như vậy, xông vào phủ minh chủ của ta?"
Ý lời này của minh chủ là nhắc nhở mọi người, là Mộ gia từ hôn trước, bây giờ vẫn còn thể hiện tình cảm, là khinh người quá đáng!
Nhưng mà những người hôm nay Mộ gia chủ kéo đến đều đã gặp qua Duệ Hải.
Cho nên những lời này của minh chủ, cũng không làm ra phản ứng nào quá lớn.
"Phụ thân, phụ thân đừng sợ, con có chứng cứ." Linh Quỳnh nhỏ giọng nói bên tai Mộ phụ.
Mộ phụ: "???"
Ông ta sợ lúc nào?
Linh Quỳnh lấy ra một bức thư ở phía dưới đưa cho Mộ phụ: "Dưới tầng hầm của lão ta có rất nhiều xương người, con đều đã nhìn thấy."
Minh chủ thấy Linh Quỳnh lấy thư ra, sắc mặt hơi thay đổi.
Mộ gia chủ truyền lá thư cho mọi người bên ngoài xem.
Một đám người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Minh chủ tức gần chết.
Từ khi nào nha đầu chết tiệt kia tìm được thư rồi?!
Lúc ông ta đi vào, rõ ràng bọn họ đã rời xa giá sách...
Thư này, đa phần là nội dung minh chủ đang tới lui với một người.
Trong thư người kia nói cho minh chủ cách nuôi dưỡng hoa Vĩnh Sinh.
Trong đó còn có một ít thư từ quan trọng, đều bị minh chủ giữ lại.
Thói quen của mỗi người không giống nhau, có người xem xong có lẽ sẽ đốt, nhưng rõ ràng minh chủ có thói quen giữ lại.
Bây giờ những thứ này lại trở thành chứng cứ.
"Không bằng trước tiên Lạc minh chủ giải thích với mọi người một chút vì sao ngươi phái người đi gϊếŧ người vô tội."
Minh chủ: "Sao ta lại không hiểu Mộ gia chủ đang nói cái gì?"
Mộ phụ: "Đưa Duệ Hải lên."
Duệ Hải bị áp lên, lúc này minh chủ cũng chỉ nhíu nhẹ mày: "Hộ pháp này của ta có chỗ nào đắc tội với các ngươi?"
Nhìn qua thì Minh chủ rất bình tĩnh, thực tế thì trong lòng đã hoảng sợ không ít.
Duệ Hải đi theo ông ta nhiều năm, không có khả năng phản bội ông ta...
Sao bọn họ bắt được hắn?
"Minh chủ..."
Duệ Hải ầm một tiếng quỳ xuống.
"Minh chủ, bọn họ đã biết hết, thật xin lỗi, là thuộc hạ làm việc không cẩn thận."
"Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy?!"
"Ngài bảo thuộc hạ đi gϊếŧ những người này, giá họa cho Vô Ảnh giáo..."
Minh chủ quát lớn: "Lúc nào ta dặn ngươi làm việc này!"
Minh chủ không thừa nhận mình giao cho Duệ Hải làm việc này.
Đổ hết trách nhiệm lên trên người Duệ Hải.
Bọn họ chỉ bắt được Duệ Hải, cũng không có được bằng chứng có thể chứng minh được.
Nhưng Duệ Hải vẫn là người bên cạnh ông ta, bây giờ chối bỏ, thật sự không thể khiến người khác tin được.
"Ta có thể làm chứng, những lời ông ta nói đều là sự thật." Lạc Trần Y đứng ở phía sau bước ra: "Quả thật ta không phải là con ruột của Minh chủ."
"...."
Đột nhiên không khí đông cứng lại.
Linh Quỳnh kéo Lạc Trần Y xuống, người phía sau cười cười với nàng, đẩy tay nàng ra, đi lên phía trước.
Ánh mắt Minh chủ hung ác: "Lạc Trần Y, ngươi cũng mất trí rồi?"
Lạc Trần Y tránh
ánh mắt của Minh chủ: "Ta chỉ là đứa nhỏ do hắn lừa gạt, ngoại trừ ta ra, còn có rất nhiều... đứa nhỏ như vậy."
"Lừa bán?"
"Tại sao lại có thể như vậy... sao Lạc minh chủ lại có thể làm ra loại chuyện này?"
"Chuyện này không thể."
Âm thanh khe khẽ nói nhỏ, cũng không thể ngăn được sự quyết tâm của Lạc Trần Y phải nói ra sự thật.
Hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, đây là cơ hội tốt nhất của hắn.
Để cho mọi người thấy rõ, bộ mặt thật của vị Lạc minh chủ này.
Lạc Trần Y xiết chặt nắm tay: "Những đứa nhỏ này, sau khi hắn lừa đến đều được nuôi ở viện phía sau...."
Bàn tay minh chủ giữ lực, muốn tấn công.
Linh Quỳnh kéo Lạc Trần Y tránh khỏi, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: "Lạc minh chủ, đây là ngươi muốn gϊếŧ người diệt khẩu sao? Chính ngươi nói hắn là con của ngươi, ngươi sẽ tấn công con của mình sao?"
Minh chủ: "...."
Lạc Trần Y tiếp tục nói: "Sau khi chúng ta bị bắt, sẽ không thể rời khỏi cái viện kia..."
Khả năng kể chuyện xưa của Lạc Trần Y bình thường, chỉ có thể kể lại những chuyện xảy ra một lần nữa.
Những điều muốn nói ra, đương nhiên không thể tránh được nói ra chuyện hoa Vĩnh Sinh.
Nghe thấy chuyện hoa Vĩnh Sinh, nhóm người không thể khống chế được bản thân mình.
"Thật sự có hoa Vĩnh Sinh?"
"Nghe nói hoa Vĩnh Sinh kia có thể khiến con người trẻ lâu, kéo dài tuổi thọ..."
"Vậy mà Lạc minh chủ đã tìm được hạt giống của hoa Vĩnh Sinh?"
"Không thể nào..."
Hoa Vĩnh Sinh khiến không ít người sinh ra tâm tư khác.
Linh Quỳnh nâng giọng nói: "Chư vị thúc thúc bá bá, ở dưới phủ minh chủ có một tầng hầm ngầm, bên trong có rất nhiều thi cốt, ta có thể đưa mọi người đi xem."
Mọi người khiếp sợ.
Linh Quỳnh đưa mọi người đi xuống, Minh chủ ngăn bọn họ lại: "Đây là phủ Minh chủ của ta, sao có thể để nhóm các ngươi tùy tiện ra vào?"
Linh Quỳnh "a' một tiếng: "Minh chủ, ngài đang chột dạ sao?"
Minh chủ: "Ta sai cái gì!"
"Ngươi không chột dạ thì ngăn chúng ta làm cái gì?" Linh Quỳnh nói: "Thoải mái mời mọi người đi xem đi, nếu ta nói lung tung, vậy chắc chắn không có, vừa hay trả lại trong sạch cho ngươi."
Trán Minh chủ nhíu thành hình chữ xuyên, sát khí ở đáy mắt bốc lên: "Mật thất là khu vực cấm, người ngoài không được phép vào!"
"Đã đi qua một lần, lại đi lần thứ hai cũng không có gì: "Linh Quỳnh nói xong lập tức tấn công: "Lạc Trần Y, dẫn bọn họ đi xuống!"
Lạc Trần Y đáp lại.
Minh chủ hổn hển: "Ngăn bọn họ lại!"
Những người vẫn luôn vậy xem ở phủ Minh chủ, vây vào trong.
Mộ phụ bảo biểu ca đi xuống xem, ông ta ở lại đối phó với những người này.
Minh chủ bị Linh Quỳnh ngăn lại, lão ta chỉ có thể trơ mắt nhìn vạt áo của Lạc Trần Y và những người đó đi xuống.
"Mộ Tiểu Trọng!"
Sát khí ở đáy mắt Minh chủ hiện lên, xuống tay vô cùng ác liệt độc ác.
Linh Quỳnh cảm giác được hơi thở của ông ta không giống vừa nãy, nội lực hình như cũng tăng không ít, mặc dù không đối mặt ông ta, cũng có thể cảm nhận được cỗ uy áp kỳ quái kia.
Bá---
Thình thịch!!
Linh Quỳnh bị một dòng khí đánh vào, suýt chút nữa bị bay ra ngoài.
Mộ phụ ở phía sau đỡ lấy nàng, nâng tay chống lại một chưởng của Minh chủ.
Đồng tử của Mộ phụ co rụt lại: " Là Cửu Âm Chưởng! Lạc Tề, vậy mà ngươi lại đi tu luyện tà công!!"
***Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~