*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tề âm trầm cười: "Nếu các ngươi đều đã biết, vậy hôm nay các ngươi đều phải chết ở trong này."
Còn những người ở phía dưới, hôm nay để cho bọn họ có vào mà không có ra.
"Ngươi đang mơ mộng hão huyền à."
Ba ba có thể bị đánh rớt bất cứ lúc nào sao?!
Lạc Tề không hề che giấu công pháp mình sử dụng.
Công pháp này hình như có thể cưỡng chế hút đi nội lực của người khác.
"Cho nên những chuyện này, đều là do ngươi làm?"
"Làm thì sao." Lúc này Lạc Tề bình tĩnh thừa nhận, cho rằng tất cả mọi người nơi này đều sẽ chết.
Cho nên thừa nhận hay không thừa nhận, cũng không quan trọng.
Hoa Vĩnh Sinh vẫn luôn nằm trong Võ Lâm minh giáo, nhưng mà vì bọn họ không tìm được biện pháp để hoa Vĩnh Sinh lớn lên, nên đã tiêu hao vài hạt giống.
Vào trong tay lão ta, chỉ còn bốn hạt.
Ông ta đã lãng phí hai hạt, chỉ có một hạt lớn lên.
Đó chính là Lạc Trần Y.
Bởi vì tình huống của Lạc Trần Y tốt, cho nên ông ta không động vào hạt giống còn lại.
Dù sao làm người cũng phải giữ lại đường lui cho mình.
Ông ta muốn chờ hạt giống trong cơ thể Lạc Trần Y nở hoa, có được hoa Vĩnh Sinh.
"Các ngươi là lũ phàm phu tục tử, đều đi chết đi! Đều đi chết đi!"
Ầm---
Cả tòa nhà đều bị sập ầm xuống.
.....
Người ở phía dưới cảm nhận được chấn động, lập tức vứt bỏ thi cốt kia đào hố đi lên.
Bởi vì tòa nhà bị sụp, một lúc bọn họ mới thông được thông đạo, đi ra từ bên trong.
Bên ngoài đã không còn âm thanh đánh nhau.
Lạc Trần Y nghiêng ngả lảo đảo đi xông lên đống đổ nát.
Có ít người nằm trên mặt đất, có người của phủ Minh chủ, cũng có những môn phái khác.
Nhưng Lạc Trần Y không thấy Linh Quỳnh.
"Người đâu?"
"Có thấy người không?"
Đi ra ngoài một vòng, cũng không tìm được được một người có thể đứng dậy.
Cuối cùng vẫn còn một người vẫn chưa mất ý thức hoàn toàn, chỉ chỉ vào phía Nam.
Lạc Trần Y không hiểu sao lại cảm thấy hoảng sợ, dùng tốc độ nhanh nhất, đuổi về phía Nam.
Trên mặt đất có vết máu, chỉ đường cho Lạc Trần Y.
"A....."
Lạc Trần Y đuổi tới rừng cây, nghe thấy có âm thanh ở bên trong, lập tức chạy vào.
"Khốn nạn!"
Đầu gối Lạc Tề bị thương, lúc này đang nửa quỳ trên mặt đất, đang hung ác trừng mắt.
Linh Quỳnh và Mộ phụ ở bên kia bình an vô sự.
Lạc Trần Y che ngực, trái tim rơi xuống.
Không có chuyện gì thì tốt rồi....
Cả người Lạc Tề run lên, không thể động đậy, không biết nha đầu kia đâm gì vào người ông ta.
Ông ta cảm nhận được một chút đau đớn, sau đó cứ như vậy....
"Mộ gia chủ."
"Bọn họ ở trong này."
Người đuổi tới càng lúc càng nhiều, nhanh chóng vây quanh Lạc Tề.
"Lạc Tề, quả thật ngươi mất trí rồi!!" Mọi người đã nhìn thấy thi cốt ở phía dưới, chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh.
Sao ông ta có thể làm ra loại chuyện này.
Nhìn qua thi cốt, tất cả đều là vẫn còn nhỏ.
"Lạc Tề, ngươi nhận tội đi!"
Cơ thể Lạc Tề không thể động đậy.
Chỉ có thể dùng ánh mắt và vẻ mặt để nói lên sự tức giận của mình.
Vừa nãy Lạc Tể đã thừa nhận toàn bộ, bây giờ cũng không có cách nào để phủ nhận lại.
Lạc Tề nhìn thấy Lạc Trần Y: "Lạc Trần Y, ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cũng muốn phản bội ta sao?"
"Nhưng ngươi không coi ta là người." Lạc Trần Y thả vạt áo xuống: "Nhiều năm như vậy, chẳng qua ngươi chỉ coi ta là công cụ để nuôi dưỡng hoa Vĩnh Sinh."
Lạc Tề: "Ta cho ngươi thân phận thiếu minh chủ, địa vị, chưa từng đối xử tệ với ngươi."
Lạc Trần Y lắc đầu: "Nhưng những thứ này ta không muốn, cũng không phải là lý do để ngươi thả vật gì đó vào cơ thể của ta."
Nói xong, Lạc Trần Y trực tiếp dời tầm mắt đi.
Bọn họ không có tình nghĩa gì.
Chẳng qua chỉ là chấp niệm của Lạc Tề điên cuồng theo đuổi trường sinh.
"Trước tiên dẫn hắn đi, xử lý như nào thì sau khi mọi người bàn bạc rồi quyết định."
....
Mộ phụ đi giải quyết hậu quả xong, Linh Quỳnh nhân cơ hội ông không chú ý, kéo Lạc Trần Y đến chỗ không có người.
"Bây giờ không ai dám bắt nạt chàng nữa rồi." Linh Quỳnh nhéo hai má Lạc Trần Y: "Vui vẻ không?"
Lạc Trần Y: "Nhưng mà ta sớm hay muộn cũng sẽ...."
"Đừng nói lung tung, chàng sẽ không có chuyện gì."
Môi Lạc Trần Y mấp máy, cuối cùng nuốt lời nói trở về.
Ánh mắt hắn nhìn về phía xa xa.... Có lẽ thật sự còn một con đường sống?
Lạc Trần Y cẩn thận nắm lấy ngón tay của Linh Quỳnh, chậm rãi nắm chặt.
Linh Quỳnh nghiêng đầu nhìn hắn, lỗ tai người phía sau đỏ đỏ, nghiêm túc nhìn về phía xa xa.
"Nàng cảm thấy bọn họ sẽ gϊếŧ Lạc Tề sao?"
"Không biết, chàng muốn không?"
Lạc Trần Y lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Linh Quỳnh: "Không có chuyện gì, chàng từ từ suy
nghĩ. Dù sao người cũng đang ở đây, nếu chàng muốn gϊếŧ, chúng ta sẽ gϊếŧ."
Lạc Trần Y: "...."
Cũng không phải là cắt bánh mỳ, nói cắt là cắt.
....
Lạc Tề làm nhiều chuyện như vậy, cơ bản là có cơ hội sống.
Sau khi bọn họ họp bàn bạc, quyết định để Lạc Tề tự tử.
Lạc Tề là dòng máu duy nhất của thế hệ Võ Lâm minh giáo này, Lạc Tề không còn, gần như Võ Lâm minh giáo đã bị phế đi.
Từ lúc Võ Lâm minh giáo loại trừ phe đối lập, lúc sửa chế độ thừa kế, có lẽ đã biết trước kết cục này.
Mộ phụ sai người dọn dẹp những thi cốt trong thạch thất.
"Lạ, kim khố của Võ Lâm minh giáo sao chỉ còn có một chút?"
"Có phải mấy năm nay bị tiêu hao hết hay không?"
"Không thể nào, Võ Lâm minh giáo không thiếu tiền..."
Vài người khe khẽ nói nhỏ, thật sự không hiểu được, vì sao kim khố của Võ Lâm minh giáo chỉ còn một ít đồ.
Cũng không giống như nghèo mà!
Linh Quỳnh đi lên phía trước đi xuống một vòng, thuận tiện đi xem kim khố nhỏ, cũng đi tìm Khương Man.
Không phát hiện được thi thể của Khương Man, chắc là đã chạy mất.
Thấy mọi chuyện sắp lắng xuống, không biết từ chỗ nào truyền ra, nói hoa Vĩnh Sinh trên người Lạc Trần Y sắp nở rồi.
Mặc dù Mộ phụ nói với bọn họ, hoa Vĩnh Sinh là một loại cổ trùng.
Căn bản là không giống như trong truyền thuyết.
Nhưng vẫn có người mạo hiểm tới bắt Lạc Trần Y như trước.
Linh Quỳnh tức giận chạy trốn suốt đêm, một đường đi thẳng đến ngoại vực.
Bảo vệ con yêu của mình không nở hoa, quá khó khăn.
....
Đối với người khác mà nói, tìm được cách giải quyết có thể rất khó.
Nhưng đối với người chơi khắc kim mà nói, thật sự không khó khăn đến như vậy.
Khó khăn chính là... không có tiền.
Vì thế dọc đường đi cũng chỉ có thể kiếm tiền cùng NPC, duy trì cuộc sống.
Chuyện này không biết truyền ra như thế nào lại thành Vô Ảnh giáo là sói mắt trắng, trái tim tàn nhẫn độc ác đi lừa gạt tài sản của người khác!
Linh Quỳnh: "...."
Được rồi, thân phận nhân vật phản diện của nàng không thể rửa sạch được.
Giai đoạn sau rút thẻ vốn đã khó khăn, người ở vực ngoại còn khó bị lừa... không phải, là khó hợp tác.
Cho nên Linh Quỳnh phải tốn một ít thời gian, mới giúp Lạc Trần Y lấy cổ ra khỏi cơ thể hắn được.
Sau khi thấy cổ trùng kia, phản ứng đầu tiên của Linh Quỳnh chính là đập chết.
Cổ trùng còn chưa kịp hô hấp một ngụm không khí mới mẻ, đã chết thảm.
Về sau Linh Quỳnh ở ngoại vực còn nghe nói Khương Man ở trên giang hồ làm xằng làm bậy, gϊếŧ người như ma.
Linh Quỳnh lại dẫn theo Lạc Trần Y tiêu sái vui vẻ, cuộc sống tạm bợ vô cùng mỹ mạn nhẹ nhàng.
Thẳng đến khi Lấp Lánh nhắc nàng đã đến giờ.
Linh Quỳnh chơi rất vui, cũng không chú ý đến thời gian.
Ai biết được ba năm nhoáng cái đã qua...
Linh Quỳnh hít sâu mấy hơi, an ủi mình rất nhanh có thể nhìn thấy con yêu, hay là một người mới nữa luôn.
Cũ không đi thì mới sẽ không tới có đúng không!
*
Viết đến đây thì không còn bản thảo, chỉ có thể nhanh chóng kết thúc.
Nhưng mà bản thân vị diện này cũng có vấn đề, viết quá đau khổ, cuối cùng viết xong.... Ai, Băng Băng đã khỏe mạnh!
***Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~