Tần Nhất đi đằng sau Đường Khô, bóng hai người nhanh chóng biến mất khỏi sân viện.
Mà Tiểu Đào ngất xịu ở ngoài cửa một hồi lâu sau mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, nàng nhìn trái nhìn phải một lúc.
Không hiểu sao mình lại ngủ gật?
Càng nghĩ càng thấy bối rối, nàng giơ tay gãi gãi đầu.
Có lẽ vì hôm qua ngủ quá muộn chăng?
Thấy cửa phòng của tiểu thư vẫn đóng chặt, biết tiểu thư còn chưa tỉnh.
Tiểu Đào liền chạy đến, chờ tiểu thư phân phó.
Bên trong phòng lúc này.
Nam Nhiễm vì đắp chăn quá dày nên cả người chảy đầy mồ hôi.
Một tay cô duỗi thẳng trên giường, tay còn lại nắm chặt một lá thư.
Lá thư kia hình như hơi "nặng" một chút.
[Lạch cạch], lá thư theo đầu ngón tay cô rớt xuống đất.
Phát ra tiếng vang nhỏ.
Cuối cùng, người đang còn trong mộng kia cũng tỉnh giấc.
Việc đầu tiên Nam Nhiễm làm khi mở mắt chính là liếc nhìn vị trí bên cạnh mình một cái.
Phát hiện không thấy dạ minh châu đâu.
Nam Nhiễm lập tức tỉnh táo.
Giây tiếp theo liền ngồi dậy.
"Tiểu Hắc."
Cô chậm rãi mở miệng.
Có thể thấy tâm tình cô đang vô cùng không tốt.
Mà hệ thống dường như đoán được ký chủ muốn hỏi cái gì.
Lập tức mở miệng: "Ký chủ, hắn đã đi được một nén nhang rồi(*). Hắn có để lại cho cô một đồ vật, rơi ở dưới gầm giường."
Hệ thống dùng giọng nói nãi thanh nãi khí vô cùng quen thuộc từ tốn thông báo với ký chủ.
Nghe vậy, Nam Nhiễm liền mặc y phục lên, xoay người xuống giường.
Sau đó, nhìn thoáng qua lá thư rơi trên đất.
Chậc.
Ôm dạ minh châu đang phát sốt ngủ cả một đêm.
Cứ nghĩ sẽ có được một dạ minh châu lành lạnh.
Không ngờ rằng, dạ minh châu không những biến mất mà còn để lại một thứ vô dụng như thế này.
Tiểu Đào nghe được động tĩnh ở trong phòng.
Nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, Tiểu Đào vào đây."
Nói xong, cũng không vội vàng đẩy cửa ra.
Bởi vì nàng nhớ trong phòng có một nam trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng đợi nửa ngày, vẫn không nghe thấy Nam Nhiễm trả lời.
Tiểu Đào sợ tiểu thư nhà mình xảy ra chuyện.
Lấy tất cả dũng khí đẩy cửa bước vào.
Vừa đi vào, tầm mắt liền theo bản năng nhìn về phía gường lớn.
Nhưng không thấy nam nhân kia đâu cả.
Tâm trạng khẩn trương của nàng dần dần biến mất.
"Tiểu thư, ngài không sao chứ?"
Nam Nhiễm ngẩng đầu, hai con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Tiểu Đào.
Nhìn đến mức Tiểu Đào phát hoảng.
Cho rằng tiểu thư gặp chuyện gì đó.
Hai mắt Tiểu Đào đỏ ửng: "Tiểu thư, ngài... ngài sao vậy?"
Tiểu Đào nhìn tiểu thư nhà mình.
Nửa ngày sau, mới thấy đôi môi kia phun ra hai chữ.
"Đói bụng."
Đôi mắt to tròn kia liên tục chớp chớp vài cái, nhìn Tiểu Đào.
Tiểu Đào ngạc nhiên.
Thì ra là đói bụng.
Hù chết nàng rồi.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tiểu Đào vội vàng gật đầu.
"Tiểu thư, Tiểu Đào đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngài ngay đây."
Nói xong, nàng liền xách váy chạy ra khỏi phòng, đi về phía phòng bếp nhỏ.
Còn Nam Nhiễm thì nhặt lá thư kia lên, cả người dựa vào mép giường, bộ dáng trông vô cùng lười nhác.
Không hề có ý định mở ra, chỉ nhìn nhìn một