Trong tình trạng nửa mê nửa tình một lúc.
Cuối cùng Đường Khô cũng dần dần lấy lại ý thức, từ từ mở mắt ra.
Chỉ thấy đập vào mắt hắn là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Cùng với đó là nốt lệ chí thập phần thu hút ở đuôi mắt của ai đó.
Không những thế còn nghe được nữ nhân trong lòng lẩm bẩm một câu.
"Nhanh hạ nhiệt độ đi."
Thấy vậy, Đường Khô lập tức nhắm mắt lại.
Hẳn là mộng đi.
Vừa nghĩ.
Hắn vừa dùng sức ôm chặt nữ nhân trong lòng.
Giống như sợ nàng sẽ chạy mất.
Từ khi sinh ra cho đến bây giờ.
Có rất nhiều thứ khiến hắn rơi vào tình huống nguy hiểm như thế này.
Mỗi lần như vậy cả người hắn đều lạnh ngắt rồi ngất xỉu.
Sau đó thì sẽ để người khác thấy được chứng bệnh đáng sợ của mình.
Số lần hắn bị như vậy đã quá nhiều.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn sinh ra ảo giác.
Giống như một đêm này, cũng không hề rét lạnh đáng sợ như trước.
Đêm đã khuya.
Ánh trăng trên cao lẻ loi, yếu ớt chiếu rọi căn phòng.
Để lộ ra màn giường màu trắng tinh.
...
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Đường Khô tỉnh lại.
Đập vào mắt hắn vẫn là cảnh tượng bản thân đang ôm chặt một nữ nhân lạ mặt.
Đôi đồng tử đen nhánh hơi co lại.
Chuyện đêm qua, đều là sự thật.
Câu nói hắn nghe được đêm qua.
Cũng là thật.
Hai mắt hắn thoáng hiện lên tia sáng, sau đó lại có chút mờ mịt.
Tại sao nàng lại làm như vậy?
Tại sao lại cứu hắn?
Đường Khô hạ mắt.
Nhìn bộ dáng lúc ngủ của Nam Nhiễm.
Hiện tại với tình huống của hai người bọn họ, nếu bị truyền ra, danh tiết(*) của nữ nhân này nhất định sẽ bị hủy.
Nàng vì cứu hắn mà không tiếc hủy đi danh tiết của mình.
Hơn nữa nàng còn không hề có chút gì gọi là bài xích với bộ dáng đáng sợ kia của hắn.
Còn lau người giúp hắn...
Nghĩ tới đây, hai mày Đường Khô hơi nhướng lên.
Nàng thích hắn?
Đáp án này khiến Đường Khô không nhịn được đưa mắt nhìn khuôn mặt Nam Nhiễm thêm lần nữa.
Hắn hơi nhấp môi.
Đôi đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Bàn tay đang ôm cô bỗng nhiên thả lỏng.
Nhưng Nam Nhiễm đang ngủ say.
Lại nhanh chóng dựa gần vào người Đường Khô.
Đầu còn cọ cọ lên ngực hắn.
Thấy vậy, Đường Khô càng bậm môi lại.
Đưa tay ôm chặt Nam Nhiễm.
Quả nhiên là nàng thích hắn.
Vừa nghĩ.
Tầm mắt vừa quét qua cửa sổ một cái.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng gồi dậy.
Trải qua một đêm vận khí, ép ra máu độc.
Thân thể của hắn cũng đã hồi phục được bảy tám phần.
Độc tính còn sót lại cũng không đủ lấy mạng hắn.
Hắn đứng dậy, chậm rãi ra khỏi phòng.
Trên người mặc chiếc áo trong màu đen, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Đứng im trong sân.
Một lát sau, một nam tử áo xám đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Khô.
Nam tử ôm quyền, cung kính mở miệng: "Gia chủ, Tần Nhất tới muộn."
Đường Khô liếc mắt nhìn hắn ta một cái, hờ hững nói: "Đã bắt được?"
Tần Nhất gật đầu: "Chỉ là hắn ta vẫn chưa chịu khai ra do ai sai sử."
Dứt lời, Tần Nhất liền có chút do dự: "Gia chủ, vết thương của ngài..."
Hắn ta vừa nhắc đến vết thương, ánh mắt của Đường Khô