[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (41)


trước sau

Phượng Cửu Tô nhìn lướt qua hộp gỗ.

Im lặng không nói.

A Trạch hiển nhiên đã biết nên làm thế nào.

Hắn ta cầm hộp gỗ kia lên.

Không đề cập thêm về nó lần nào nữa.

A Trạch cười cười nói.

"Bao cô nương, ngày mai là Tết Khất Xảo. Cô nương đã chuẩn bị gì chưa?"

Hệ thống tự giác phổ cập kiến thức cho ký chủ: [Tết Khất Xảo là ngày hội gắn kết các cặp đôi. Nữ tử nếu coi trọng nam tử nào sẽ đưa túi tiền cho người đó. Nếu nam tử kia cũng thích nàng sẽ nhận lấy túi tiền, hơn nữa còn đưa một vật hay mang trên người coi là quà đáp lễ. Hai thứ này được xem là tín vật đính ước.]

Nam Nhiễm nghe xong.

Liền tới gần Phượng Cửu Tô.

"Nếu nô tỳ tặng túi tiền cho ngài, ngài sẽ tặng nô tỳ cái gì?"

A Trạch lui về sau hai bước.

Nỗ lực cúi đầu.

Không biết tại sao mỗi lần nghe Bao cô nương nói chuyện hắn ta đều cảm thấy tim đập thình thịch.

Phượng Cửu Tô thả tay nải trong tay xuống.

Cười nói: "Đây là lần đầu bổn vương nghe thấy có người bắt buộc người khác tặng quà."

Nam Nhiễm duỗi tay, cầm lấy bao thịt khô trên bàn.

Xé xé một miếng thịt khô.

Phượng Cửu Tô vừa nhìn Nam Nhiễm vừa như đang suy tư chuyện gì đó.

"Nếu túi tiền ngươi đưa khiến bổn vương hài lòng, có lẽ sẽ cho ngươi."

Nửa câu sau của hắn chỉ nói ba từ đơn giản, không đầu không đuôi.

Nhưng Nam Nhiễm chỉ nói một tiếng.

"Vâng, nô tỳ cáo lui trước."

Nói xong liền đi ra ngoài.

Hệ thống càng nghe càng thấy khó hiểu.

Càng nghe càng cảm thấy ký chủ đang lừa dạ minh châu để lấy thịt khô.

Căn bản không hề có ý định tặng túi tiền.

Vừa ra khỏi thư phòng.

Tiểu Hắc Long liền tò mò.

[ký chủ, cô định thêu túi tiền cho Vương gia sao?]

Nam Nhiễm vừa ăn thịt khô.

Vừa cúi đầu nhìn thoáng qua túi tiền treo trên eo mình.

Bên trong căng phồng.

Chứa đầy tiền.

Nam Nhiễm không trả lời.

Nhưng hệ thống cảm thấy ký chủ đã tính toán tốt sẽ lấy túi tiền cũ của cô đưa cho Phượng Cửu Tô đại nhân.

Nam Nhiễm dạo một vòng quanh Vương phủ rồi đi đến ven hồ ở hậu hoa viên.

Cô bóp nát miếng thịt khô trong tay, ném vào trong hồ.

Chỉ là lần này, không hấp dẫn được nhiều cá Cẩm Lý như mấy bữa trước.

Cô cúi đầu nhìn kỹ đám cá trong hồ.

Lúc này, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng bước chân.

"Bao cô nương."

Âm thanh quen thuộc vang

lên.

Nam Nhiễm nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Thì ra là Ninh Khuynh Thành.

Nàng ta đã vòng đi vòng lại ở trong Vương phủ hơn một canh giờ vẫn chưa chịu rời đi.

Nam Nhiễm liếc mắt nhìn nàng ta một cái sau đó lực chú ý lại hoàn toàn chuyển lên đàn cá Cẩm Lý ở trong hồ.

Thị nữ bên cạnh Ninh Khuynh Thành cuối cùng nhịn không được la lớn.

"Nha hoàn to gan, thấy tiểu thư còn không hành lễ? Có phải đã quên thân phận của bản thân không?"

Thị nữ kia vừa dứt lời, từ phía khác của hồ nước, truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc.

"Tiểu thư nhà các ngươi không phải khách cũng chẳng phải chủ, lấy tự tin ở đâu mà dám la lối trong Vương phủ?"

Diệp Tử Đào bước nhanh đến trước mặt Nam Nhiễm.

Ninh Khuynh Thành vừa thấy người tới là Diệp Tử Đào, hai mày khẽ nhíu.

"Diệp quận chúa, ta và ngài không oán không thù."

Diệp Tử Đào này lúc nào cũng nhắm vào nàng ta.

Từ trước đến nay nàng ta cũng không để nàng vào trong mắt bởi vì đối với nàng ta nàng không phải chướng ngại gì.

Nhưng gần đây nàng càng được nước làm tới, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Ninh Khuynh Thành nhìn Diệp Tử Đào, nhàn nhạt nói.

"Diệp quận chúa, thân phận ngài tôn quý, có một số quy củ, lễ nghi cần phải học. Đừng làm mất thể diện của hoàng thất."

Diệp Tử Đào tức giận đến mức không nói thành lời.

"Ngươi!"

Nàng cãi nhau không giỏi, đặc biệt rất dễ tức giận, lại còn ăn nói vụng về.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện