Hiện tại bị Ninh Khuynh Thành nói như thế, Diệp Tử Đào tuy muốn cãi lại nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Ninh Khuynh Thành thấy Diệp Tử Đào lúc nào cũng che chở cho Bao Nhiễm Nhiễm.
Cảm thấy thật không thể hiểu nổi.
Đầu óc của Diệp Tử Đào bị nước vào sao?
Rốt cuộc nàng coi trọng Bao Nhiễm Nhiễm ở điểm nào chứ, còn cảm thấy nữ nhân này có thể gánh nổi hai tiếng Vương phi?
Ninh Khuynh Thành cười lạnh.
"Về sau Diệp quận chúa nên coi lại đôi mắt của mình nhiều một chút. Có vài người, số mệnh đã định sẵn cả đời này cũng không làm nên trò trống gì."
Diệp Tử Đào cẩn thận phân tích từng câu từng chữ nàng ta nói.
Trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ.
"Ninh Khuynh Thành, chẳng lẽ ngươi đang ghen tỵ?"
Ninh Khuynh Thành nắm chặt khăn tay trong tay.
Giống như bị người khác nói trúng tim đen.
Ý cười lạnh nhạt trên mặt nàng ta tan đi không ít.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Tử Đào.
"Ta và quận chúa không hề có ân oán gì, quận chúa sao cứ phải nhằm vào ta không buông?"
Diệp Tử Đào duỗi tay, nắm lấy cánh tay Bao Nhiễm Nhiễm, cằm hơi nâng lên.
"Chỉ mỗi mình ngươi nghĩ như vậy."
Lúc nói những lời này, Diệp Tử Đào không biết nhớ tới chuyện gì mà càng nhìn càng thấy ghét Ninh Khuynh Thành.
Nhưng Ninh Khuynh Thành không quan tâm, tầm mắt của nàng ta luôn dán chặt trên người Nam Nhiễm.
"Bao cô nương cảm thấy Vương gia là người thế nào?"
Nam Nhiễm quay đầu.
Cả người dựa vào rào chắn ở ven hồ.
"Không tệ lắm."
Ba chữ này của Nam Nhiễm vừa ra.
Liền khiến Diệp Tử Đào trợn trừng mắt, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Nam Nhiễm.
Lần đầu tiên nàng thấy có người đánh giá biểu ca như vậy.
Vừa nhìn đã biết tẩu tẩu tương lai là một người rất có cá tính.
Ninh Khuynh Thành nghe ba chữ này thì cười cười lắc đầu.
Tựa hồ như đang cười sự nông cạn vô tri của Nam Nhiễm.
Sau đó chỉ thấy Ninh Khuynh Thành ngước mặt, gằn từng chữ từng chữ nói: "Ngài ấy năm mười lăm tuổi đã lên chiến trường, trải qua không biết bao nhiêu chuyện tàn khốc. Để đi đến được ngày hôm nay, mỗi bước đi của ngài ấy đều phải dẫm lên máu tanh mạng người, ngươi cảm thấy Vương phi tương lai của ngài ấy, nên là một người nắm tay ngài ấy không ngừng tiến lên hay là người chỉ biết kéo chân ngài ấy?"
Nam Nhiễm không đáp chỉ nhìn nàng ta, ngữ điệu thong thả.
"Hình như ngươi vẫn còn chuyện muốn nói."
Ninh Khuynh Thành cười cười.
"Ta thật sự chưa từng nghĩ tới có một ngày ta phải hạ thấp thân phận bản thân cùng tranh cao thấp với một hạ nhân."
Nói xong, nàng ta còn nhanh chóng bổ sung thêm.
"Lần này, ta sẽ nói rõ tất cả mọi chuyện với ngươi. Vị trí Vương phi, ai cũng có thể ngồi. Chỉ mình ngươi là không được. Làm người phải tự biết thân biết phận. Xứng