Phượng Tử Thời gọi Nam Nhiễm là mẫu thân vô cùng thoải mái, không hề có chút ngượng ngùng nào.
Cho dù vị mẫu thân này chỉ lớn hơn hắn 4 tuổi.
Trong lòng Phượng Tử Thời, Nam Nhiễm có vị trí vô cùng đặc biệt.
Nữ nhân này đã dạy cho hắn rất nhiều thứ.
Nếu không có nàng, có lẽ hắn đã sớm bị mấy người đó đánh chết trong căn nhà hoang kia.
Dù có dùng bao nhiêu ngôn từ cũng không thể biểu hiện hết sự cảm kích và lòng tôn kính của Phượng Tử Thời dành cho Nam Nhiễm.
Việc hắn có thể làm, chỉ có một.
Đó là nghe lời.
Nam Nhiễm vuốt ve chung trà trong tay, đưa lên miệng uống một ngụm, giọng nói nhàn nhạt.
"Dựa vào việc ngươi là con ta. Ta đồng ý với ngươi."
Nghe thấy Nam Nhiễm đồng ý, ý cười trên mặt Phượng Tử Thời càng hiện rõ hơn.
Nam Nhiễm lại hỏi: "Vừa ý cô nương nhà nào?"
"Quận chúa Diệp gia, Diệp Tử Đào."
Động tác uống nước của Nam Nhiễm ngừng lại, hai mắt nhìn lướt qua gương mặt tuấn tú của Phượng Tử Thời.
Cuối cùng vẫn đặt chén trà trong tay xuống.
"Tốt."
Nếu Phượng Tử Thơi cưới Diệp Tử Đào.... có phải sẽ sinh ra một dạ minh châu không?
Nam Nhiễm có hơi tò mò.
...
Mặt khác, ở Diệp phủ.
Mẫu thân Diệp Tử Đào ăn mặc đoan trang, cả người toát ra hơi thở tôn quý.
Thân là chủ mẫu của Diệp gia, đương nhiên bà phải có thủ đoạn và khí chất nên có.
Chỉ là, Diệp mẫu từ trước đến giờ vẫn luôn trầm ổn, hôm nay lại tức giận đến mức hai tay chống eo.
Ở thính đường của Diệp phủ, dùng tay chỉ vào mũi Diệp Tử Đào, mắng.
"Sao ta lại có thể sinh ra một nữ nhi như ngươi chứ? Ngươi nói thử coi, tiểu nhi tử Tống gia của nhà Binh Bộ thượng thư không phải rất tốt hay sao. Tướng mạo tuấn tú, thái độ lịch sự luôn hiểu lễ nghi phép tắc. Ngươi chướng mắt hắn ở chỗ nào? Rốt cuộc ngươi xem thường người ta ở điểm nào?"
Diệp Tử Đào mặc một thân hồng y, cúi đầu moi móng tay.
Nhỏ giọng nói: "Đúng là tướng mạo hắn rất tốt nhưng phẩm hạnh lại không hợp với con. Hậu viện không chỉ có năm tiểu thiếp mà hàng đêm còn lưu luyến thanh lâu."
Chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Quan trọng nhất chính là nửa năm trước nàng và hắn ta còn suýt nữa đã đánh nhau ở Bình Thư phường.
Hiện tại nếu nàng đồng ý gả qua, chẳng phải đang tự dâng mình lên để hắn ta chà đạp sao?
Nàng không cần.
Diệp phu nhân bị khuê nữ nhà mình chọc tức đến mức chỉ biết ôm trán.
Một tay còn lại chống bàn.
"Ngươi... ngươi..."
Tuy rất tức giận nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
"Con trai của Binh Bộ thị lang, ngươi cũng không vừa ý. Trưởng tử của phủ Thừa tướng muốn lấy ngươi làm chính thê, ngươi cũng không hài lòng. Còn con đích tử của Hộ Bộ đại nhân