Khiến Diệp phu nhân sốt ruột đến phát hỏa.
Mỗi lần nhìn nữ nhi nhà mình đều thấy sầu.
Nữ nhi của bà lớn lên không những đẹp mà tính cách cũng rất tốt, trên người còn có thân phận tôn quý của Diệp gia.
Lại có Vương phi quan tâm.
Sao mãi vẫn không thể gả ra ngoài là thế nào?
Diệp phu nhân dù nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi.
Cuối cùng, chỉ có thể quở trách nữ nhi nhà mình một trận.
Diệp Tử Đào ủ rũ, cụp đuôi, cúi đầu nhìn mũi chân của bản thân.
Trước kia nàng là áo bông tri kỷ của mẫu thân, mẫu thân còn nói nàng lấy chồng trễ một chút cũng không sao.
Hiện tại lại biến thành cỏ đuôi chó(*) không ai muốn.
Chạm vào chỗ nào cũng có thể bị khiển trách.
Diệp phu nhân mắng xong thì không muốn nhìn thấy khuê nữ nhà mình thêm một giây nào nữa.
Xua tay, cau mày đem người thả ra.
Diệp Tử Đào vừa thấy mẫu thân cho nàng rời đi, vội vội vàng vàng lập tức biến mất.
Một đường chạy thẳng về sân viện của mình.
Thời điểm nàng sắp đi đến cửa sân thì từ xa nhìn thấy có một người đang đứng trước cửa.
Vai rộng eo thon, dáng người cao ráo, mặc một thân hắc y.
Khuôn mặt tinh xảo, chỉ là trên khuôn mặt ấy mang theo sự trầm ổn không hợp với tuổi thật của hắn.
Diệp Tử Đào vừa nhận ra người đến là ai, hai mắt như phát sáng.
Lập tức cầm váy chạy chậm tới.
"Tử Thời."
Người tới chính là Phượng Tử Thời.
Phượng Tử Thời nhìn nàng vui vẻ chạy tới, trên gương mặt lạnh lùng hiếm khi cười kia cuối cùng cũng xuất hiện một tia cảm xúc khác thường.
Yết hầu hơi động.
"Quận chúa."
Diệp Tử Đào vừa gật đầu vừa nắm lấy ống tay áo của hắn, kéo người vào trong viện của mình.
"Tẩu tẩu đâu? Tẩu tẩu không tới đây với ngươi sao?"
Phượng Tử Thời đưa đồ vật trong tay mình cho Diệp Tử Đào.
Từ tốn trả lời câu hỏi của nàng.
"Mẫu thân có một số việc phải làm."
Diệp Tử Đào gật gật đầu.
"Ừ."
Sau khi tùy tiện đáp lời liền bắt đầu mở lễ vật của Phượng Tử Thời ra.
Mỗi lần hắn tới đây đều sẽ mang cho nàng một vài thứ mới lạ ở bên ngoài.
Tất cả đều là những thứ nàng chưa từng thấy qua, đôi khi còn có một vài món đồ của dị vực.
Tuy từ khi trở thành nghĩa tử của tẩu tẩu, Phượng Tử Thời rất bận.
Nhưng những chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc Phượng Tử Thời cùng nàng và tẩu tẩu đi khám phá mọi món ăn vặt ở trong kinh thành.
Diệp Tử Đào vừa mở lễ vật ra vừa chậm rãi đi vào trong viện, cuối cùng không biết làm thế nào mà lại chuyển thành Phượng Tử Thời kéo Diệp Tử Đào đi vào sân viện của nàng.
Pha nước trà, uống trà, rồi ngồi trong phòng đợi.
Một loạt động tác của Phượng Tử Thời đều rất thuần thục.
Quen thuộc đến mức hắn có thể nhắm mắt ra vào sân viện này của Diệp Tử Đào bất cứ lúc nào.
Diệp Tử Đào mở chiếc hộp gỗ kia ra, bên trong là một cái lục lạc nhỏ xíu.
Trên lục lạc buộc một cái tua rua màu đỏ.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Phượng Tử Thời.
"Đây là cái gì?"
"Đồ trang sức của nữ tử Thư Yến quốc."
Vừa nói, vừa duỗi tay cầm lấy lục lạc, giúp Diệp Tử Đào đeo vào cổ tay.
Tơ hồng nổi bật