[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Quyền chủ thực ngạo kiều (30)


trước sau

Nàng ta hơi cúi đầu một chút.

Sau đó lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt hướng về ánh mặt trời sắp biến mất.

Chậm rãi mở mắt.

Không biết là do ánh sáng của mặt trời hay cái gì.

Mà trong con ngươi đen như mực của nàng ta.

Lại ẩn ẩn kim quang khó thấy.

Đợi đến khi Nam Nhiễm tỉnh lại.

Mặt trời đã sớm xuống núi, trời cũng đã tối.

Cô mở mắt, tư thế lười nhác.

Bên cạnh có hai người đang đứng, là Tiểu Đào và Tinh Chỉ.

Thời điểm ánh mắt của Nam Nhiễm nhìn thoáng qua Tinh Chỉ thì hơi dừng lại một chút.

Tinh Chỉ đã thay một bộ quần áo mới.

Một thân hắc y, đầu tóc gọn gàng.

Trông hơi giống y phục của nam nhân.

Nhưng đây xác thực là một chiếc váy dài.

Lúc này, Tinh Chỉ đã thoái vải lụa che mắt xuống.

Để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Dung mạo của Tinh Chỉ thuộc loại nhu nhược, yêu kiều điển hình, luôn tạo cho người ta cảm giác muốn che chở.

Hàng mi cong hình lá liễu, da thịt trắng nõn, mắt hạnh(*), môi anh đào.

Tinh Chỉ cúi đầu, biết Nam Nhiễm đang nhìn mình.

Có lẽ do bị người khác nhìn chằm chằm nên nàng ta có chút không được tự nhiên.

Nàng ta hành lễ với Nam Nhiễm: "Tiểu thư."

Lúc này, Nam Nhiễm mới chịu dời tầm mắt sang người Tiểu Đào.

Cô nói: "Đói bụng."

Suy nghĩ cẩn thận thì cả ngày nay cô còn chưa ăn gì.

Tiểu Đào vừa nghe tiểu thư kêu đó.

Thì dở khóc dở cười.

Sức ăn của tiểu thư thật sự có hơi lớn một chút.

Một người ăn phần ăn của ba người.

Rõ ràng ngày nào tiểu thư cũng chỉ có ngủ, không làm bất cứ việc gì khác.

Sao có thể ăn nhiều như vậy nhỉ?

Về vấn đề này, Tiểu Đào vẫn chưa nghĩ ra đáp án.

Đương nhiên, Nam phủ chắc chắn nuôi nổi tiểu thư, chỉ là nàng sợ tiểu thư ăn nhiều quá sẽ bị bội thực mất, làm sao bây giờ?

Tiểu Đào khom lưng, đỡ Nam Nhiễm đứng dậy.

Nhỏ giọng: "Tiểu thư, buổi tối nên ăn ít một chút, nếu không sẽ bị khó ngủ."

Nam Nhiễm vỗ vỗ tay áo dính bụi đất.

Im lặng, không đáp.

Cô hiểu nhưng cũng không có ý định ăn ít lại.

Sau đó, Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà đang dần dần biến mất hoàn toàn.

Bỗng dưng nhớ tới dạ minh châu, bàn tay lập tức vung lên.

"Được rồi, không cần chuẩn bị."

Tiểu Đào nhìn Nam Nhiễm: "Tiểu thư, ngài không định dùng bữa tối?"

Vừa nói, Tiểu Đào vừa cẩn thận lấy xuống mấy cánh hoa đào rơi trên vai Nam Nhiễm.

Không biết tiểu thư đã ngủ ở đây bao lâu.

Mà trên người toàn là hoa đào.

Nam Nhiễm để hai tay ra sau lưng.

Tư thế tiêu sái, không nhanh không chậm đi ra ngoài.

Vừa đi vừa mở miệng: "Lúc này, hẳn Đường gia cũng đang dùng bữa tối."

Cô muốn ăn cơm cùng dạ minh châu.

Tiểu Đào trừng mắt: "Tiểu thư?? Ngài... ngài... định dùng bữa cùng Đường gia chủ?"

Tiểu Đào cả kinh.

Từ khi nào mà quan hệ của tiểu thư với cái vị gia chủ Đường gia kia lại thân thiết như vậy?

Trong lúc Tiểu Đào đang còn ngỡ ngàng thì Nam Nhiễm đã ra khỏi rừng đào ở hậu hoa viên.

Chỉ nghe Nam Nhiễm để lại một câu: "Ở nhà đợi."

Nói xong liền đi thẳng về phía Đường gia.

Không biết có phải do mới tỉnh ngủ hay không.

Mà Nam Nhiễm đi rất chậm, trên người còn mang theo hơi thở khó nắm bắt.

Trên đường lúc này có rất nhiều người đi qua đi lại.

Cô mặc một thân bạch y, dung mạo thì tinh xảo.

Đặc biệt

là tư thế kia, khí chất kia, khiến người khác tò mò không biết là tiểu thư nhà ai.

Vì thế hấp dẫn vô số ánh nhìn.

Nam Nhiễm đi vài bước rồi dừng lại.

Xoay người, nhìn đằng sau.

Chỉ thấy trong đám đông đang đi qua đi lại kia, Tinh Chỉ đứng ở phía xa cách cô khoảng mười bước chân.

Im lặng, không nói chuyện, chỉ âm thầm đi theo cô.

Nam Nhiễm thấy vậy, nhíu mày.

"Chuyện gì?"

Tinh Chỉ đi lên.

Hành lễ với Nam Nhiễm một cái, hai tay nắm chặt.

Tựa hồ có hơi khẩn trương.

Nhưng ánh mắt nhìn Nam Nhiễm lại vô cùng kiên định.

"Tinh Chỉ muốn đi theo tiểu thư, tiểu thư cũng chỉ nói Tiểu Đào ở nhà đợi. Không nói Tinh Chỉ không thể đi theo."

...

(*) Mắt hạnh: hay hạnh nhãn (chữ Hán: 杏眼) còn kêu là mắt hạnh nhân (chữ Hán: 杏仁眼 ; hạnh nhơn nhãn), mắt tựa như hình dạng của hột hạnh, khóe mắt độn tròn, tròng đen và tròng trắng lộ ra khá nhiều. Chiều dài của mắt tương đối ngắn, vòm mắt rộng hơn và có hình dạng như hạnh nhân. [Xuất xứ] trong "Bình Quỷ Truyện" hồi 3 chép : "May mắn thay, thấy được lông mày và mắt hạnh nhỏ nhắn này, môi hồng răng trắng, động lòng người khắp nơi ".

Vị trí của mắt hạnh cao hơn so với vị trí mắt tiêu chuẩn, đặc trưng độ rộng mí trên và mí dưới thích hợp, so với mắt đan phụng và mắt hồ ly thì rộng hơn, góc bên ngoài khóe mắt độn tròn, hình dạng đuôi mắt không giống với mắt đan phụng và mắt hoa đào, tỉ lệ tròng đen chiếm khá nhiều, nếp gấp mí mắt ít, chủ yếu là gần mí mắt trong (mí lót) hay mắt hai mí, ánh mắt trong và sạch, thường mang lại cảm giác thuần khiết và tinh tế. Những người có mắt hạnh nói chung sâu sắc như những người không có mắt hoa đào. Họ có thân hình đầy đặn và trẻ trung hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Họ trông thanh tú và xinh đẹp, mang lại cảm giác thuần khiết. Rất nhiều người hy vọng mình có mắt hạnh. Bởi vì mắt hạnh cực kỳ đẹp và trông trẻ trung hơn so với các loại mắt khác. Dáng vẻ khi cười không kém gì những loại mắt khác, long lanh cảm động lòng người, làm cho người ta không đành lòng, nụ cười rất dịu dàng và dễ thương, tỏa ra sự hấp dẫn và tinh thần phấn chấn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện