Nàng ta hơi cúi đầu một chút.
Sau đó lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt hướng về ánh mặt trời sắp biến mất.
Chậm rãi mở mắt.
Không biết là do ánh sáng của mặt trời hay cái gì.
Mà trong con ngươi đen như mực của nàng ta.
Lại ẩn ẩn kim quang khó thấy.
Đợi đến khi Nam Nhiễm tỉnh lại.
Mặt trời đã sớm xuống núi, trời cũng đã tối.
Cô mở mắt, tư thế lười nhác.
Bên cạnh có hai người đang đứng, là Tiểu Đào và Tinh Chỉ.
Thời điểm ánh mắt của Nam Nhiễm nhìn thoáng qua Tinh Chỉ thì hơi dừng lại một chút.
Tinh Chỉ đã thay một bộ quần áo mới.
Một thân hắc y, đầu tóc gọn gàng.
Trông hơi giống y phục của nam nhân.
Nhưng đây xác thực là một chiếc váy dài.
Lúc này, Tinh Chỉ đã thoái vải lụa che mắt xuống.
Để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Dung mạo của Tinh Chỉ thuộc loại nhu nhược, yêu kiều điển hình, luôn tạo cho người ta cảm giác muốn che chở.
Hàng mi cong hình lá liễu, da thịt trắng nõn, mắt hạnh(*), môi anh đào.
Tinh Chỉ cúi đầu, biết Nam Nhiễm đang nhìn mình.
Có lẽ do bị người khác nhìn chằm chằm nên nàng ta có chút không được tự nhiên.
Nàng ta hành lễ với Nam Nhiễm: "Tiểu thư."
Lúc này, Nam Nhiễm mới chịu dời tầm mắt sang người Tiểu Đào.
Cô nói: "Đói bụng."
Suy nghĩ cẩn thận thì cả ngày nay cô còn chưa ăn gì.
Tiểu Đào vừa nghe tiểu thư kêu đó.
Thì dở khóc dở cười.
Sức ăn của tiểu thư thật sự có hơi lớn một chút.
Một người ăn phần ăn của ba người.
Rõ ràng ngày nào tiểu thư cũng chỉ có ngủ, không làm bất cứ việc gì khác.
Sao có thể ăn nhiều như vậy nhỉ?
Về vấn đề này, Tiểu Đào vẫn chưa nghĩ ra đáp án.
Đương nhiên, Nam phủ chắc chắn nuôi nổi tiểu thư, chỉ là nàng sợ tiểu thư ăn nhiều quá sẽ bị bội thực mất, làm sao bây giờ?
Tiểu Đào khom lưng, đỡ Nam Nhiễm đứng dậy.
Nhỏ giọng: "Tiểu thư, buổi tối nên ăn ít một chút, nếu không sẽ bị khó ngủ."
Nam Nhiễm vỗ vỗ tay áo dính bụi đất.
Im lặng, không đáp.
Cô hiểu nhưng cũng không có ý định ăn ít lại.
Sau đó, Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà đang dần dần biến mất hoàn toàn.
Bỗng dưng nhớ tới dạ minh châu, bàn tay lập tức vung lên.
"Được rồi, không cần chuẩn bị."
Tiểu Đào nhìn Nam Nhiễm: "Tiểu thư, ngài không định dùng bữa tối?"
Vừa nói, Tiểu Đào vừa cẩn thận lấy xuống mấy cánh hoa đào rơi trên vai Nam Nhiễm.
Không biết tiểu thư đã ngủ ở đây bao lâu.
Mà trên người toàn là hoa đào.
Nam Nhiễm để hai tay ra sau lưng.
Tư thế tiêu sái, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Vừa đi vừa mở miệng: "Lúc này, hẳn Đường gia cũng đang dùng bữa tối."
Cô muốn ăn cơm cùng dạ minh châu.
Tiểu Đào trừng mắt: "Tiểu thư?? Ngài... ngài... định dùng bữa cùng Đường gia chủ?"
Tiểu Đào cả kinh.
Từ khi nào mà quan hệ của tiểu thư với cái vị gia chủ Đường gia kia lại thân thiết như vậy?
Trong lúc Tiểu Đào đang còn ngỡ ngàng thì Nam Nhiễm đã ra khỏi rừng đào ở hậu hoa viên.
Chỉ nghe Nam Nhiễm để lại một câu: "Ở nhà đợi."
Nói xong liền đi thẳng về phía Đường gia.
Không biết có phải do mới tỉnh ngủ hay không.
Mà Nam Nhiễm đi rất chậm, trên người còn mang theo hơi thở khó nắm bắt.
Trên đường lúc này có rất nhiều người đi qua đi lại.
Cô mặc một thân bạch y, dung mạo thì tinh xảo.
Đặc biệt