[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Quyền chủ thực ngạo kiều (51)


trước sau

Đôi môi đỏ của Nam Nhiễm khẽ cong.

Thật không hiểu lão già này lấy tự tin ở đâu mà nói như thế với cô.

"Ông cũng đừng quên, vị trí ông đang ngồi, là của ta."

Vừa dứt lời, Nam gia chủ lập tức nheo mắt.

Cơ thể bộc phát ra khí thế mạnh mẽ.

Có lẽ là khinh Nam Nhiễm không có nhiều kinh nghiệm.

Thanh âm chậm rãi như đang suy tư gì đó.

"Không ngờ, ngươi còn dám nhớ nhung vị trí này. Tâm tư bất chính, há có thể phát triển Nam gia trở nên lớn mạnh?"

Hệ thống nghe mà cảm thấy căm giận.

Thật không biết lão già này đang nói cái gì nữa.

Không phải vị trí này vốn thuộc về Nam Nhiễm sao?

Lão ta chỉ tạm thời quản lý.

Sao vừa vào miệng hắn ta thì ký chủ lại thành tâm tư bất chính, nhớ thương đồ vật không nên nhớ?

Nam Nhiễm sau khi nghe xong, trực tiếp cười lớn.

Cô quét mắt qua một vòng trên người Nam gia chủ.

Gẩy gẩy móng tay.

Không chút để ý.

"Lão già, vị trí này, ta sẽ lấy lại, cứ chờ đi."

Nói xong, Nam Nhiễm cũng không quay đầu lại mà cứ thế đi mất.

Chỉ để lại bóng dáng tiêu sái, làm Nam gia chủ nhìn chằm chằm hận không thể khoét ra một cái động trên người Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm không được tính là cái gì, căn bản tạo không ra sóng gió gì.

Nàng dám nói lời cuồng vọng như vậy đều nhờ vào núi dựa sau lưng là Đường Khô.

Bằng không, sao nàng dám như thế?

Nghĩ như vậy, Nam gia chủ nắm chặt tay, gân xanh nổi lên.

Ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Nếu đã tới nước này, có một số việc, cũng không thể trách lão ta bất nhân bất nghĩa.

Ban đêm.

Những ngôi sao che kín bầu trời.

Gió lạnh thổi qua mọi ngóc ngách trong sân viện của Nam gia.

Cánh hoa đào bị thổi bay.

Tiểu Đào bưng bữa tối vào phòng.

"Tiểu thư, dùng bữa thôi."

Giọng nói của Tiểu Đào cao hơn chút, tiểu thư thích nhất là ăn cơm.

Nam Nhiễm đứng dưới gốc cây anh đào.

Cầm khối ngọc bội màu đen trong tay.

Nhìn trái rồi nhìn phải.

Thứ này.

Có tác dụng gì?

Hệ thống hảo tâm giải thích cho ký chủ: [ký... ký chủ... tín... tín vật.]

Kết quả vừa mới mở miệng đã bị Nam Nhiễm ngăn lại.

 "Im lặng."

Hệ thống nghi hoặc: [hả?]

"Không muốn nghe ngươi nói chuyện."

Mới bắt đầu hệ thống còn chưa kịp phản ứng.

Sau đó nghĩ đến chuyện bản thân trở thành một hệ thống nói lắp, Tiểu Hắc

Long xù lông: [ký... ký... ký chủ... cô... cô... không thể... kỳ thị ta.]

Nam Nhiễm móc móc lỗ tai.

Kỳ thị?

"Ta đối xử với vạn vật, chúng sinh bình đẳng."

Không biết có phải do ngày thường đã chịu ảnh hưởng bởi cách ăn nói của Tinh Chỉ hay không.

Lời này xuất ra từ miệng Nam Nhiễm.

Có chút lợi hại.

Hệ thống nghe xong, càng khó chịu.

Ký chủ không thèm để nó vào mắt đương nhiên sẽ không kỳ thị.

Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, tại sao nó lại mong muốn bị ký chủ kỳ thị nhỉ?

Tiểu Đào thấy tiểu thư vẫn chưa chịu vào ăn cơm.

Liền bưng một đĩa bánh hoa quế đi ra ngoài.

Tiểu Đào cười cong mắt: "Tiểu thư, ngài xem, đây là điểm tâm của Tân Thượng Trai. Ngài nếm thử một chút."

Nói xong, Tiểu Đào liền cầm một khối điểm tâm đưa tới miệng Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm há mồm, cắn một cái.

Điểm tâm này bên ngoài có màu trắng, nước nhân trong suốt.

Vừa cắn một cái, hương hoa quế thơm nồng liền ngập tràn trong miệng.

Tiểu Đào biết tiểu thư thích ăn món này.

Vừa đút tiểu thư ăn, vừa mở miệng: "Tiểu thư, chúng ta vào phòng dùng bữa đi? Có rất nhiều món ngài thích, còn có cả canh cá nữa."

Nam Nhiễm dựa người vào gốc cây, ăn hết đĩa điểm tâm kia.

Sau đó mới nói: "Hôm nay, không ăn ở đây."

Nói xong lại quơ quơ ngọc bội màu đen trong tay.

Hôn ước đã được giải trừ, đương nhiên nàng phải đi tìm dạ minh châu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện