[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Quyền chủ thực ngạo kiều (52)


trước sau

Vừa nghĩ vậy, Nam Nhiễm đã nhanh chóng đi ra ngoài sân.

Tinh Chỉ theo sau Nam Nhiễm, trước sau như một.

Phố xá ban ngày đông vui hiện giờ thật yên tĩnh.

Ánh trăng nhạt nhẽo chiếu vào những viên sỏi cạnh mặt hồ.

Hai người một trước một sau, rất nhanh đã đi tới Đường phủ.

Hai gã thị vệ canh trước cửa không hề ngăn cản Nam Nhiễm đi vào.

Nam Nhiễm ngựa quen đường cũ, mãi cho đến cửa phòng ngủ chính mới dừng lại.

Phòng ngủ chính đã sớm tắt đèn, nhìn từ bên ngoài vào chỉ là một mảnh đen như mực.

Cô dẫm lên bậc thang, đang định đi vào.

Đột nhiên Tần Nhất không biết từ đâu xông ra.

Chắn trước mặt Nam Nhiễm.

Tần Nhất mặc một thân áo xám, mỉm cười nhẹ, hại tay ôm quyền.

"Nam Nhiễm cô nương, ngài đã tới."

Nam Nhiễm thuận miệng đáp lại, rồi cất bước đi vào.

Nhưng Tần Nhất vẫn chắn trước mặt cô, phảng phất giống như không hiểu ý của Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm hơi cau mày.

Con ngươi đen như mực đảo qua mặt Tần Nhất.

"Tránh ra."

Tần Nhất cười ôn hòa, nói: "Nam Nhiễm cô nương, hôm nay gia chủ đã nghỉ ngơi rồi. Gia chủ phân phó không được cho bất luận kẻ nào làm phiền. Bằng không, đêm nay ngài tạm ở Tây Sương phòng được không?"

Nam Nhiễm nhìn Tần Nhất vài lần.

Không chút để ý.

"Tinh Chỉ."

Hô lên hai tiếng.

Giây tiếp theo, Tinh Chỉ lao vào giằng co với Tần Nhất.

Tần Nhất tuy rất mạnh nhưng Tinh Chỉ cũng mạnh không kém.

Lực lượng cường đại của hai người va vào nhau.

Kết quả chính là thắng bại chưa phân, hai bên rơi vào thế hòa.

Tần Nhất cảm nhận được lực lượng của Tinh Chỉ.

Có chút kinh ngạc, sức lực của cả hai kiềm chế đối phương.

Lúc này, Nam Nhiễm nhân cơ hội lướt qua người Tần Nhất, lạch cạch một tiếng, cửa phòng được đẩy ra.

Tần Nhất đứng ở cửa, nắm chặt tay.

Việc này, gia chủ cũng không muốn để Nam Nhiễm cô nương biết.

Nhưng bệnh tình của gia chủ không thể kéo dài thêm được nữa.

Nam Nhiễm đẩy cửa vào.

Người trên giường tựa hồ như bị kinh động.

Lập tức ngồi dậy.

Chỉ thấy.

Đường Khô mặc một bộ y phục trắng.

Mái tóc đen rối tung.

Khuôn mặt như tượng tạc vẫn luôn không có cảm xúc, hiện giờ lại xuất hiện sự kinh ngạc.

Tròng mắt của hắn, một con vẫn màu đen bình thường, con còn lại thì có màu đỏ như máu.

Sườn mặt phải của hắn, từng sợi màu đen giống như dây đằng kéo dài từ đôi mắt đỏ chạy thẳng xuống phía

dưới.

Trong phòng không có châm nến.

Hôm nay ánh trăng bên ngoài phá lệ sáng.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào đầu giường, soi sáng cả người Đường Khô.

Khiến cả người hắn đều lọt hết vào tầm nhìn của Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm nhìn hắn, nhíu mày.

Sao cứ cảm thấy ánh sáng trên người hắn so với ban ngày lại càng ảm đạm hơn vậy?

Cảm giác giống như chỉ vài giây sau sẽ hoàn toàn biến mất, không còn phát sáng nữa.

Cả phòng yên tĩnh đến dọa người.

Nam Nhiễm thoáng nhăn mày.

Cô đi qua.

Vươn ngón tay tinh tế trắng nõn.

Sờ sờ gương mặt Đường Khô.

Lạnh quá.

Nam Nhiễm nghiêm đầu: "Chàng sẽ chết?"

Lúc tay cô chạm vào gương mặt Đường Khô, cả người Đường Khô đều run lên.

Hắn nhìn cô, thấy cô nhíu chặt mày, môi mỏng mím chặt.

"Ừ."

Hắn mở miệng.

Giọng nói khàn khàn.

Hệ thống nhỏ giọng nhắc: [ký... ký chủ... là... là do độc của hắn tái phát.]

Nam Nhiễm biết kết cuộc cuối cùng của hắn, 30 tuổi, sẽ chết.

Cô dò hỏi hệ thống.

"Thuốc giải ở đâu?"

Hệ thống.

Ấp úng.

[á... cái này... cái này... dựa theo đạo lý mà nói... hệ thống... không được nói ra...]

Lời còn chưa nói xong.

Nam Nhiễm đã mất kiên nhẫn hỏi lại: "Thuốc giải ở đâu?"

Hệ thống cảm thấy ngữ điệu của ký chủ càng ngày càng âm trầm.

Hơn nữa giá trị hắc hóa còn có xu hướng tăng lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện