[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (8)


trước sau

Đây là lần đầu tiên, lực chú ý của Nam Nhiễm hoàn toàn không đặt lên người dạ minh châu.

Cô nhanh chóng dời tầm mắt đi, đi thẳng ra ngoài.

Ừ, nên đi ăn cơm.

Hiện tại, cô đang rất đói bụng.

Kết quả, vừa mới bước ra khỏi phòng.

Đã nghe thấy Phượng Cửu Tô nhàn nhạt nói: "Bao Nhiễm Nhiễm lưu lại."

Hắn vừa dứt lời, một chân Nam Nhiễm đặt ngoài cửa, chân còn lại để ở trong phòng.

Tiểu thái giám thấy Bao Nhiễm Nhiễm đứng ngây ngốc ngoài cửa, nhỏ giọng hối thúc.

"Còn ở đó thất thần? Không nhanh lại đây hầu hạ? Nếu hầu hạ không tốt, coi chừng cái đầu của ngươi."

Tiểu thái giám vừa nói vừa đầy Nam Nhiễm vào phòng.

Sau đó, tiện tay đóng cửa lại.

Rồi tận trung đứng bên ngoài chờ chủ tử nhà mình dùng bữa.

Cả phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Phượng Cửu Tô.

Hệ thống vừa quan sát tình huống hiện tại, vừa lật tư liệu tìm kiếm.

Nhịn không được thờ dài một hơi.

Rõ ràng trách nhiệm của một hệ thống như nó chỉ là tuyên bố nhiệm vụ.

Sao càng ngày càng phải nhọc lòng vì ký chủ thế này?

Một bên nghĩ, một bên nãi thanh nãi khí: [ký chủ, theo như tư liệu thì nha hoàn chỉ cần đứng một bên nhìn, không cần làm gì cả.]

Nam Nhiễm đứng cạnh một cây cột màu hồng sẫm.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn ở trên bàn.

Không nói một lời.

Nếu không biết, nhìn vào còn tưởng cô có thâm cừu đại hận(*) với bàn đồ ăn này.

Ngón tay thon dài của Phượng Cửu Tô cầm đôi đũa làm bằng ngọc lên.

Tầm mắt như có như không đảo nhanh qua người nha hoàn đứng cạnh cây cột.

Qua nửa ngày mới mở miệng.

"Lại đây."

Nam Nhiễm vừa đi qua.

Phượng Cửu Tô liền đặt đũa xuống.

Ngước mắt nhìn cô.

"Bao thị nữ."

Nam Nhiễm gật gật đầu.

Phượng Cửu Tô nhàn nhạt nói: "Lau sạch nước miếng trên miệng ngươi đi, còn nữa đừng để bụng ngươi phát ra tiếng, ảnh hưởng đến hứng ăn của bổn vương."

Nghe lời này, Nam Nhiễm cũng không có bất kì phản ứng gì nhưng hệ thống lại xấu hổ đến mức muốn che mặt.

Xấu hổ quá.

Hai mắt Nam Nhiễm nhìn chằm chằm Phượng Cửu Tô.

"Ta đói bụng."

Phượng Cửu Tô nhướng mày: "Ta?"

Đây là lần đầu tiên hắn thấy một hạ nhân dám dùng loại xưng hô này trước mặt hắn.

Hệ thống: [ký chủ, cô phải xưng là nô tỳ.]

Nam Nhiễm nghe theo, lặp lại lần nữa: "Nô tỳ đói bụng."

Cô nhìn Phượng Cửu Tô một lúc lâu, tia âm trầm nơi đáy mắt càng ngày càng đậm.

Giống như chỉ cần không cho cô đi ra ngoài ăn cơm, cô sẽ lập tức làm ra hành động không giống người bình thường.

Một tay của Phượng Cửu Tô chống cằm.

Mắt phượng hẹp dài đối diện với ánh mắt của Nam Nhiễm.

Qua một lúc lâu.

Đôi môi mỏng của hắn cong lên: "Bổn vương biết."

Nói xong câu đó, hắn cầm đôi đũa ngọc lên, tiếp tục dùng bữa.

Cũng không thèm liếc mắt nhìn Nam Nhiễm một cái.

Đợi đến khi Phượng Cửu Tô dùng bữa xong.

Nam Nhiễm mới được phép đi ra ngoài.

Tiểu thái giám thấy Vương gia đã

dùng cơm xong, liền chạy ra chạy vào mấy lượt.

Rồi đuổi theo Nam Nhiễm.

Đầu tiên sắc mặt nghiêm túc, đánh giá cả người cô một lượt.

Sau đó, vẻ mặt cau có lại chuyển thành tươi cười.

"Bao Nhiễm Nhiễm, ngươi thật giỏi. Tuy ta không biết ngươi đã dùng biện pháp gì nhưng so với ngày thường hôm nay Vương gia ăn nhiều hơn một chén cơm. Tất cả đều là công lao của ngươi."

Vừa nói, tiểu thái giám vừa đặt một thỏi bạc vào lòng bàn tay Nam Nhiễm.

"Đây là phần thưởng của ngươi, để ngươi nhớ kĩ, có thể hầu hạ Vương gia là phúc của ngươi."

Nam Nhiễm cầm thỏi bạc kia, nhìn trái nhìn phải một hồi.

Rồi cất vào túi tiền.

Trải qua nhiều vị diện, hiện tại cô đã biết, tiền bạc là một thứ tốt, có thể mua được rất nhiều đồ ăn vặt.

Nam Nhiễm gật đầu một cái.

Rồi cứ thế xoay người bỏ đi.

Tiểu thái giám nhìn một màn này.

Cả người ngây ngẩn.

Đầu tiên là hơi buồn bực, nha hoàn này đúng là không biết quy củ phép tắc là gì.

Ngay cả một câu nịnh nọt, dễ nghe cũng không thèm nói.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta lại nghĩ, chẳng lẽ Vương gia nhà mình thích loại hình có tính cách cuồng dã thế này?

Bởi vì hắn ta nghe người khác đồn, Bao Nhiễm Nhiễm này được Vương gia đích thân mang về từ trường săn.

...

(*) Thâm cừu đại hận (深仇大恨): oán sâu hận lớn.

...

Hôm nay đăng 3 chương. Thứ ba sẽ có một món quà nhỏ tặng cho mọi người, cũng như kỷ niệm một ngày đặc biệt trong năm. Mọi người hãy cùng chờ đón nhé!

Chúc mọi người một ngày chủ nhật vui vẻ!

Nhớ giữ sức khỏe trong mùa dịch!

Hạn chế ra ngoài nếu không cần thiết, đã ra ngoài thì phải đeo khẩu trang, tuân thủ mọi quy định phòng chống dịch nhé!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện