Trong phòng rất yên tĩnh.
Ở phía trái căn phòng, Phượng Cửu Tô ngồi trên ghế, lật xem tấu chương trong tay.
Áo ngoài màu trắng đã được cởi ra, trên người chỉ khoác một chiếc áo bạc đơn giản.
Ánh nến bập bùng, lay động chiếu ra bóng dáng mờ ảo của hắn.
Không biết có phải do ánh nến hay không.
Mà hơi thở lãnh đạm xung quanh người hắn đã tản đi không ít.
Nhìn xa sẽ cảm thấy khá dễ gần.
Bên phải tẩm điện, có một bức bình phong khắc vạn dạm non sông.
Sau bình phong là một chiếc giường tinh xảo.
Phượng Cửu Tô ngước mắt nhìn Nam Nhiễm đang đứng ở phía xa.
Mở miệng.
"Đến đây."
Nam Nhiễm chầm chập bước qua.
Phượng Cửu Tô đặt bút lông trong tay xuống.
Một tay chống lên trán.
Nhìn Nam Nhiễm hồi lâu.
Sau đó, lại rũ mắt, hai hàng lông mi khẽ run, chớp mắt một cái.
Giọng điệu nhàn nhạt: "Có muốn nói gì với bổn vương không?"
Nam Nhiễm: "Không có."
Nghe cô trả lời, khóe miệng của Phượng Cửu Tô khẽ cong, nở nụ cười nhẹ.
Nhưng đôi mắt lại không hề mang theo ý cười.
Bộ dáng như đang suy nghĩ gì đó.
"Có biết hình phạt dành cho hạ nhân ăn vụng là gì không?"
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn một cái, im lặng không nói.
Thấy vậy, Phượng Cửu Tô giơ tay, túm lấy cổ tay áo màu xanh của cô, dùng lực kéo người đến trước mặt mình.
Hắn nhìn cô chằm chằm.
"Chặt tay, nhập vào tiện tịch, đưa đi sung quân."
Nam Nhiễm không chớp mắt, nói: "Ta không ăn vụng."
Cô nói một cách đúng lý hợp tình, ngay cả hệ thống cũng nảy sinh ảo giác.
Nghi ngờ không biết con gà nướng hồi nãy có phải do ký chủ ăn trộm không?
Phượng Cửu Tô ngửi thấy mùi gà nướng nhàn nhạt còn chưa bay hết trên người cô.
Môi giật giật một cái.
"Nói dối thành thói quen."
Nữ nhân này, lúc nói dối mặt cũng không thèm đỏ.
Ánh mắt Nam Nhiễm nhìn về nơi khác.
Phảng phất giống như những chuyện này đều không liên quan tới mình.
Phượng Cửu Tô buông tay.
Chuyển dời lực chú ý lên tấu chương còn chưa phê duyệt ở trên bàn.
Hắn cầm một quyển tấu chương lên, tùy tay lật xem.
Toàn bộ phòng ngủ lại rơi vào im lặng.
Tầm mắt Nam Nhiễm lúc này bắt đầu quét quanh một vòng.
Không phải do tò mò.
Chỉ là cảm thấy nhàm chán, không có việc gì làm.
Ước chừng sau một nén nhang.
Phượng Cửu Tô vừa lật xem tấu chương vừa bất ngờ lên tiếng.
"Gà nướng ăn ngon không?"
Nam Nhiễm chép chép miệng.
"Tàm tạm."
Phượng Cửu Tô: "Sau này, mỗi lần ăn xong nhớ phải thay một bộ y phục khác đừng để nguyên bộ y phục bám đầy mùi thức ăn đi ra ngoài, hơn nữa làm chuyện gì cũng phải làm cho tới nơi tới chốn, để cho người khác không thể nắm được nhược điểm của ngươi. Có làm được không?"
Nói nói, tầm mắt của hắn lại dời từ tấu chương lên người Nam Nhiễm.
Cô