Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Bốp ——" một tiếng.
Kỳ Vạn Lý tát Kỳ Trăn một cái thật mạnh.
Vu Thục Hoa sững sờ vài giây, sau đó vội bảo vệ Kỳ Trăn: "Lão Kỳ! Ông làm gì thế!"
Người nhà họ Trần thấy thế cũng ngạc nhiên, vội khuyên can.
"Lão Kỳ! Đừng kích động đừng kích động!"
"Đúng vậy, đừng tức giận đứa nhỏ! Trăn Trăn, con cũng bình tĩnh lại!"
...
Kỳ Vạn Lý tát xong cái đó liền hối hận, nhưng ông càng đau lòng hơn, tay ông ta run run chỉ vào Kỳ Trăn: "Trăn Trăn... Sao con có thể... sao con có thể nói ra những lời này..."
"Ha..." Đáy mắt Kỳ Trăn u ám, giọng nói không có chút nhiệt độ, "Nói cái gì... Chỉ nói trúng tim đen của ba thôi mà..."
Nói xong, cô ta đẩy mẹ mình, vọt ra khỏi nhà.
"Trăn Trăn!"
Vu Thục Hoa sợ con gái xảy ra chuyện, vội đuổi theo.
Kỳ Vạn Lý vô lực rũ vai, giống như già hơn mười tuổi: "Lão Trần, em dâu, thật xin lỗi, để hai người chê cười rồi."
"Không sao không sao, đều là trẻ con, có chút mâu thuẫn hiểu lầm cũng là chuyện thường tình, ông mau đuổi theo Trăn Trăn đi!"
"Đúng vậy! Anh đừng quá để ý!"
Kỳ Vạn Lý gật đầu, lo lắng cho con gái, ông ta không kịp nói nhiều, cũng vội đuổi theo.
Sau khi ông ta rời đi, Trần tổng lắc đầu, thở dài: "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà!"
Trần phu nhân vuốt ngực một cái, vẫn còn sợ hãi: "Không ngờ một cô gái dịu dàng nhã nhặn như Trăn Trăn mà cũng có lúc quá khích như thế. Hơn nữa ông vừa nghe không, Trăn Trăn mới nói cái gì mà nên để nó chết ở nhà... đừng nói nó từng muốn tự sát thật đấy nhé?"
Bà ta khẩn trương nhìn Trần Cảnh: "Nếu là vậy, chuyện của con và Trăn Trăn nên cân nhắc thận trọng! Nếu Trăn Trăn thật sự có vấn đề về tâm lý, vậy thì không được!"
Trần Cảnh hơi nhíu mày: "Mẹ! Mẹ đừng nói bậy! Trăn Trăn tâm trạng không tốt vì thua tranh giải mà thôi!"
"Vậy thành mẹ nói lung tung rồi à? Con cũng vừa thấy dáng vẻ kia của nó rồi mà! Ai ui, quá đáng sợ... Hay là tính lại đi... Tìm thời gian nói rõ với Thục Hoa và lão Kỳ..." Trần