Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sáng hôm sau, Kỳ Nguyệt bị cuộc gọi của mẹ mình đánh thức.
"Nguyệt Nguyệt! Trăn Trăn có liên lạc với con không? Nó mất tích một đêm rồi!"
Mất tích...?
Kỳ Nguyệt nhíu mày: "Không có."
Vu Thục Hoa khóc lóc chất vấn: "Vì cái gì! Vì cái gì con cứ một hai phải chạy đi tham gia cuộc thi đó! Bây giờ Trăn Trăn mất tích rồi, con vui vẻ chưa?"
Kỳ Nguyệt nhéo ngón tay, giọng điệu hơi lạnh: "Con nhớ lúc ấy Kỳ Trăn chính miệng phản bác Thu Thu, nói Thu Thu nhầm lẫn. Nói cái lý do con sợ k1ch thích đến nó nên mới bỏ bắn súng hay tránh đấu cùng trận với nó không khỏi quá buồn cười.
Mà lúc ấy, chính mẹ đã nói cho dù năm ấy Trăn Trăn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhưng Trăn Trăn cũng luyện súng nhiều năm rồi, tố chất tâm lý nào yếu ớt như thế. Mẹ cũng nói nếu con thật sự thích bắn súng thì thật sự không cần vì thế mà từ bỏ."
Kỳ Nguyệt lặp lại lời ngày hôm đó của Vu Thục Hoa và Kỳ Trăn: "Bây giờ... Kỳ Trăn mất tích, mẹ lại đổ lỗi lên đầu con?"
Thật ra trong mấy năm này, Vu Thục Hoa cũng tìm đến cô vài lần, khuyên nhủ cô trở về luyện súng, nhưng cô chưa từng để ý.
Bởi vì cô đã sớm dự liệu kết cục này.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, Vu Thục Hoa đại khái cũng cảm thấy đuối lý, bị Kỳ Nguyệt phản bác không nói nên lời liền thẹn quá hóa giận: "Dù là thế, nhưng hiện giờ em gái con đang mất tích, việc quan trọng là phải tìm thấy nó."
Kỳ Nguyệt: "Nó cũng đâu liên lạc với con."
Vu Thục Hoa đại khái cũng biết Kỳ Trăn sẽ không tìm Kỳ Nguyệt, nghe vậy thì vội cúp máy.
Kỳ Nguyệt vừa đặt máy xuống, chuông di động lại vang lên, Kỳ Nguyệt bắt máy, không kiên nhẫn nói: "Mẹ, con nói rồi, nó thật sự không liên lạc với con.