Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Hiếm khi Tống Thu Thu nghiêm túc nói chuyện với mình, Kỳ Nguyệt hiểu tâm tình của cô ấy. Nguyên nhân chính là do cô ấy cũng từng chịu tổn thương trong tình cảm, nên mới càng lo Kỳ Nguyệt sẽ giẫm phải vết xe đổ của mình.
Kỳ Nguyệt nghiêm túc đáp: "Nhưng, nếu vì trải qua chuyện của Sở Mộ Phàm mà đối xử không tốt với Cố Hoài, vậy chẳng phải quá bất công với Cố Hoài sao? Hơn nữa, cho dù là Sở Mộ Phàm, tớ cũng chưa bao giờ hối hận, đối tốt với cậu ấy là do tớ cam tâm tình nguyện, không ai ép buộc cả. Thích một người tại một thời điểm nào đó, ít nhất tớ cảm thấy rất vui vẻ!"
Tống Thu Thu lại càng đau lòng hơn: "Haiz, đứa nhỏ này, sao cậu lại thật lòng đến vậy chứ!"
Thật ra cô ấy có chút hâm mộ Kỳ Nguyệt, hâm mộ cô dù từng bị tổn thương, nhưng vẫn không mất niềm tin vào tình yêu.
Kỳ Nguyệt vỗ mu bàn tay cô ấy: "Thu Thu, cậu yên tâm! Những gì cậu nói tớ đều hiểu, trong lòng tớ cũng rất rõ, tớ bảo đảm mình sẽ tỉnh táo!"
Cô hiểu rõ, cô với Cố Hoài có thể đi đến đâu...
Cô sẽ không vì chuyện quá khứ mà ngại việc cho đi, nhưng cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho việc rút lui bất cứ lúc nào.
Tống Thu Thu đỡ trán: "Tớ thật sự không nhìn ra cậu tỉnh táo chỗ nào!"
Nhưng cũng không thể trách Kỳ Nguyệt, đối mặt với chàng trai như Cố Hoài, có thể tỉnh táo mới là lạ đó!
Tống Thu Thu vẫn lo lắng cho Kỳ Nguyệt, vì thế kéo thêm Tô Tiểu Đường đến khuyên nhủ cô.
Mỗi người kéo một bên tay Kỳ Nguyệt.
Tống Thu Thu tận tình khuyên bảo: "Nguyệt bảo à, cậu nghe tớ nói đi, vừa bắt đầu yêu đương cần phải rụt rè, không thể chủ động như vậy! Tớ không lừa cậu đâu, tuy rằng tớ không có bạn trai, nhưng tớ đã đổi hơn 365 anh chồng trong truyện rồi, kinh nghiệm rất phong phú, cậu nghe tớ đi không sai đâu!"
Tô Tiểu Đường cũng gật đầu: "Đúng đó Nguyệt bảo, tuy tớ chưa từng yêu đương, nhưng tớ biết yêu đương không thể mất não!"
Tống Thu