[Quyển 2] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Cùng mất não khi yêu đương


trước sau


Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Hiếm khi Tống Thu Thu nghiêm túc nói chuyện với mình, Kỳ Nguyệt hiểu tâm tình của cô ấy. Nguyên nhân chính là do cô ấy cũng từng chịu tổn thương trong tình cảm, nên mới càng lo Kỳ Nguyệt sẽ giẫm phải vết xe đổ của mình.

Kỳ Nguyệt nghiêm túc đáp: "Nhưng, nếu vì trải qua chuyện của Sở Mộ Phàm mà đối xử không tốt với Cố Hoài, vậy chẳng phải quá bất công với Cố Hoài sao? Hơn nữa, cho dù là Sở Mộ Phàm, tớ cũng chưa bao giờ hối hận, đối tốt với cậu ấy là do tớ cam tâm tình nguyện, không ai ép buộc cả. Thích một người tại một thời điểm nào đó, ít nhất tớ cảm thấy rất vui vẻ!"

Tống Thu Thu lại càng đau lòng hơn: "Haiz, đứa nhỏ này, sao cậu lại thật lòng đến vậy chứ!"

Thật ra cô ấy có chút hâm mộ Kỳ Nguyệt, hâm mộ cô dù từng bị tổn thương, nhưng vẫn không mất niềm tin vào tình yêu.

Kỳ Nguyệt vỗ mu bàn tay cô ấy: "Thu Thu, cậu yên tâm! Những gì cậu nói tớ đều hiểu, trong lòng tớ cũng rất rõ, tớ bảo đảm mình sẽ tỉnh táo!"


Cô hiểu rõ, cô với Cố Hoài có thể đi đến đâu...

Cô sẽ không vì chuyện quá khứ mà ngại việc cho đi, nhưng cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho việc rút lui bất cứ lúc nào.

Tống Thu Thu đỡ trán: "Tớ thật sự không nhìn ra cậu tỉnh táo chỗ nào!"

Nhưng cũng không thể trách Kỳ Nguyệt, đối mặt với chàng trai như Cố Hoài, có thể tỉnh táo mới là lạ đó!

Tống Thu Thu vẫn lo lắng cho Kỳ Nguyệt, vì thế kéo thêm Tô Tiểu Đường đến khuyên nhủ cô.

Mỗi người kéo một bên tay Kỳ Nguyệt.

Tống Thu Thu tận tình khuyên bảo: "Nguyệt bảo à, cậu nghe tớ nói đi, vừa bắt đầu yêu đương cần phải rụt rè, không thể chủ động như vậy! Tớ không lừa cậu đâu, tuy rằng tớ không có bạn trai, nhưng tớ đã đổi hơn 365 anh chồng trong truyện rồi, kinh nghiệm rất phong phú, cậu nghe tớ đi không sai đâu!"

Tô Tiểu Đường cũng gật đầu: "Đúng đó Nguyệt bảo, tuy tớ chưa từng yêu đương, nhưng tớ biết yêu đương không thể mất não!"

Tống Thu

Thu nói tiếp: "Dựa theo tính cách cao lãnh của Cố Hoài thì chủ động một hai lần còn được, nếu chủ động nhiều quá cậu sẽ thua thiệt đấy!"

Dù đối phương có là đại thần chăng nữa, các cô vẫn phải đứng bên chị em tốt nhà mình, suy nghĩ thay cô.


Lấy IQ và EQ của Cố Hoài thì phải biết những trò chơi tâm lý này, Kỳ Nguyệt khờ đến vậy, sao cô ấy có thể không sốt ruột chứ!

Kỳ Nguyệt biết họ muốn tốt cho mình, đang muốn trấn an hai cô, vô tình ngẩn đầu nhìn qua cửa sổ, lại thấy dưới gốc cây ngô đồng có một bóng người.

Kỳ Nguyệt vội chạy xuống.

Chàng trai lãnh đạm đứng dưới gốc cây, lúc nhìn thấy Kỳ Nguyệt, vẻ thanh lãnh trong mắt anh chậm rãi hòa tan thành suối mát.

Cố Hoài: "Dậy sớm vậy?"

Kỳ Nguyệt sửng sốt: "Đại thần... sao cậu lại đến đây?"

Bàn tay xách hơn mười cái túi của Cố Hoài đưa về phía trước: "Mua bữa sáng cho cậu."

Kỳ Nguyệt: "Hả...?"

Cố Hoài đến đây sớm là vì mua bữa sáng cho cô? Còn mua nhiều như vậy...

Tống Thu Thu: "...?"


Tô Tiểu Đường:"...???"

Cố Hoài: "Không biết cậu thích ăn gì nên đã mua một vài món, cậu có thể ăn với bạn cùng phòng."

"..." Kỳ Nguyệt ngơ ngác nhận lấy, vì không cầm hết, nên lại luống cuống chia cho Tống Thu Thu với Tô Tiểu Đường cầm giúp.

Tống Thu Thu với Tô Tiểu Đường mới sáng sớm đã được ăn cẩu lương: "..."

Cố Hoài dịu dàng nói: "Tối nay cậu có bận không? Nếu có thời gian thì tớ đón cậu tan học, sau đó hẹn hò được không? Nếu không rảnh cũng không sao, tớ đã làm xong công việc của mấy ngày tới, có thể chờ cậu rảnh."

Kỳ Nguyệt: "..."

Tống Thu Thu: "..."

Tô Tiểu Đường: "..."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện