Bạch Văn Văn nghĩ rằng mình đã lên đến đỉnh cao cuộc đời, ở mỗi thế giới chinh phục mĩ nam, được vô số người yêu thích.
Dù sao ả cũng có hệ thống, không sợ gì cả.
Chỉ cần ả hoàn thành nhiệm vụ là có thể lấy được đủ loại thẻ kĩ năng.
Dùng thẻ kĩ năng, ai cũng kém ả.
Ả chưa từng nghĩ đến một ngày 875 biến mất.
Quay đầu lại, ả mới phát hiện ra,mình đã qua nhiều thế giới như thế. ở thế giới nào cũng dốc sức tán tỉnh mĩ nam, chinh phục đủ loại đàn ông.
Nhưng mà kĩ năng sống, ả không biết một tí gì.
Sau khi 875 biến mất, thẻ kĩ năng cũng không dùng được.
Mộng đẹp của ả vỡ nát; ả đã từng rất kiêu căng ngạo mạn, hoàn toàn không thể chấp nhận được chênh lệch lớn thế này.
Ả hiện tại không có sở trường nào, ra ngoài rồi fan muốn ả đánh đàn thì làm sao đây? Ả không làm được.
Fan muốn ả vẽ tranh thì làm sao đây? Ả không làm được.
Chủ nhân cơ thể này đã từng đi du học, người quen muốn nói tiếng Anh với ả thì làm sao đây? Ả không làm được.
Cái gì ả cũng không làm được.
Cho nên, ả đợi, đợi mình chết đi; có lẽ khi ả chết rồi sẽ xuất hiện một hệ thống nữa. Đúng, sẽ có, hệ thống đã từng xuất hiện một lần, không có nghĩa sẽ không xuất hiện lần hai.
Ả đã từng nghĩ đến chuyện tự sát, nhưng ả thực sự sợ chết.
Ả đã từng bị xe đâm, đã từng cảm nhận được thống khổ của tử vong, đã từng cảm giác được bị nghiền ép, ả không muốn trải qua thêm lần nữa.
Xuyên qua những thế giới, mỗi lần rời đi đều là hệ thống đưa ả đi, có thể nói là không đau đớn chút nào.
Giờ ả cái gì cũng không muốn làm; dù sao có Tô Hòa ở đây, ả không cần gì nhiều từ gã, cho ả tiền cơm ăn áo mặc là được; Tô Hòa làm gì ả cũng không ngại.
Việc của ả chỉ là ăn no chờ chết.
Nghe được tiếng bước chân rời đi của Tô Hòa, Bạch Văn Văn tiến vào mộng đẹp; trong