"A Nghị, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi."
Đường Quả thoát khỏi tay tên đàn ông cao to. Gã ta nhìn thấy Nghiêm Nghị cũng không dám bắt cô lại. Thấy cô chạy đi, gã có hơi tiếc nuối.
Nghiêm Nghị mặt không cảm xúc nhìn người phụ nữ đáng thương khóc rưng rưng chạy về phía gã.
Trước nay sao gã lại không biết vị hôn thê của mình biết diễn như thế nhỉ.
Gã yêu cô nhường ấy, cô lại bỏ gã ở biệt thự mà đi.
Người phụ nữ nhào vào trong ngực, Nghiêm Nghị không lộ ra một chút biểu tình nào, trong lòng chỉ có lạnh nhạt.
Gã đã sớm quên đi tình cảm với cô, chỉ còn hận.
"A Nghị, anh không sao chứ?"
Nghe được lời quan tâm của người phụ nữ, Nghiêm Nghị cười nhạo một tiếng, đẩy cô ra, giọng nói quái đản, "Làm sao? Nghĩ tôi chết rồi?"
"Không ngờ gặp được ở đây đúng không?"
Thất vọng, sợ hãi hay là thấy may mắn?
"Anh đi đâu vậy, em tìm anh đã lâu rồi. Ngày ấy em rời biệt thự giúp anh lấy thuốc, lúc về đã không thấy anh đâu." Đôi mắt người phụ nữ đẫm nước mắt, gương mặt nhỏ tái đi, "Em còn tưởng..."
"Tưởng tôi chết rồi?"
Nghiêm Nghị nở một nụ cười lạnh băng. Biết diễn thật, lấy thuốc? Cái cớ vụng về như thế này mà cũng nghĩ ra. Zombie lúc đó vây quanh biệt thự, cô dám ra ngoài lấy thuốc?
Một con chuột thôi còn bị dọa đến tái xanh mặt mày, cô có gan ra ngoài lấy thuốc?
"A Nghị, anh sao thế? Em thật sự muốn anh còn sống, vì thế mà em mới kiên trì tìm đến chỗ này. Em nghe người ta nói có một dị năng giả rất mạnh tên Nghiêm Nghị nên mới tới đây."
Nghiêm Nghị liếc cô, châm chọc, "Nếu cô nghe thấy một Nghiêm Nghị không thức tỉnh dị năng, cả ngày bị người ức hiếp, cô có còn đến không?"
Người phụ nữ ngây ra một chút rồi đáp lại ngay, "Đương nhiên em vẫn đến."
Mặc dù cô rất