Nghe được câu đó, Đường Quả ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thiệu Thanh, vẻ mặt kinh ngạc cùng hoảng loạn. Thiệu Thanh liếc cô một cái, cô quay sang nhìn chằm chằm Nghiêm nghị, dường như đang muốn xác định cái gì.
Nghiêm Nghị lạnh nhạt nhìn cô, "Có quen biết."
"Vị hôn thê cũ."
Dường như nhớ ra gì đó, gã bổ sung thêm một câu, đưa Đường Quả về không phải để cho cô hưởng phúc.
Ánh mắt của Thiệu Thanh lẫn các thành viên khác cũng thay đổi ngay lập tức. Vốn dĩ không có chán ghét gì Đường Quả, giờ ai cũng không vui.
Bọn họ biết, lần trước sếp họ thức tỉnh dị năng bị vị hôn thê vứt bỏ. Nếu Nhan Niệm không đi qua đúng lúc đó, không chừng sếp họ đã mất mạng.
Người phụ nữ này thực sự quá vô liêm sỉ, còn có mặt mũi tìm đến tận cửa thế này.
"Thiệu Thanh, xếp chỗ cho cô ta đi."
"Dù gì cũng đã từng là vị hôn thê, anh đây không thể để cô ta chết đói, không lại bị người khác chê cười."
Thái độ của Nghiêm Nghị khiến Thiệu Thanh tỉnh lại, "Sếp cứ yên tâm, em sẽ không để cô ta đói chết."
"Đúng rồi, mạt thế không nuôi người rảnh rỗi." Nghiêm Nghị nhìn Đường Quả, cong môi lên, "Cô không thức tỉnh dị năng lại muốn sống sót ở đây thì nghe Thiệu Thanh sắp xếp làm việc đi."
"A Nghị..." Vẻ mặt Đường Quả đau khổ, nội tâm chửi đ*t mẹ mày, "Anh... Vị hôn thê cũ là sao?"
Nghiêm Nghị không hiểu được vì sao cô lại biết diễn như thế, đến tận lúc này vẫn còn diễn.
Gã không có kiên nhẫn, đầu lại hiện lên một gương mặt khác. Thần thái gã dịu đi, nhưng khi nhìn gương mặt của Đường Quả, vẫn lạnh nhạt vô cùng.
Gã âm u nói, "Có thể nhận cô là tôi nể tình cảm ngày trước, đừng có không biết tốt xấu. Theo lý mà nói, cô vứt bỏ tôi ngày đó cũng là chuyện thường, ai mà chẳng sợ chứ."
Buồn cười là ngày trước yêu cô như vậy, còn muốn cô yên bình ở mạt thế, vậy mà cô lại vứt bỏ gã.
Vì cô mà gã hiểu được thói đời, phân biết được đen trắng.
Cùng là phụ