(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Nữ phụ không may ở mạt thế (16)


trước sau

Thiệu Thanh nghển cổ nhìn vào trong nồi, không cần Đường Quả chia cũng tự múc một bát cháo, không sợ bỏng mà húp ừng ực, còn dây cả ra miệng, gương mặt cực kì thỏa mãn.

"Cũng được."

Nghiêm Nghị thấy Thiệu Thanh ăn ngon như vậy, nhận bát húp một ngụm, ngay lập tức ngây người ra, thực sự ăn rất ngon.

Ánh mắt Thiệu Thanh nhìn Đường Quả cũng dịu đi rất nhiều, tuy vẫn không ưa cô lắm.

"A Nghị, ăn ngon không?"

Nhìn ánh mắt chờ mong của cô, sắc mặt Nghiêm Nghị lạnh đi, "Nếu cô biết nấu cơm, vậy thì phụ trách nấu cho tiểu đội đi."

Thấy cô thất vọng, Nghiêm Nghị bưng bát rời đi. Đồ ăn ở mạt thế rất quý, gã lại không thích cô, lãng phí đồ ăn làm gì.

Edit: Phong Nguyệt

Beta: Jin Yin

Đăng trên wat--tpad _phongnguyetnguyet_

"Tôi thật sự không vứt bỏ A Nghị, tôi chỉ đi tìm thuốc cho anh ấy thôi. Lúc đó anh ấy sốt cao cực kì, tôi cũng không biết làm sao," Đường Quả nhỏ giọng giải thích, "Không rõ sao anh ấy lại không tin tôi, chắc là lúc tỉnh lại không thấy tôi nên mới hiểu lầm."

"À đùng rồi, có một cô gái giúp tôi trông A Nghị. Cô ấy bảo tôi đi lấy thuốc nên tôi mới dám để A Nghị ở lại rồi tự đi lấy thuốc, không nghĩ lúc về anh ấy đã đi rồi."

"Nếu có thể tìm được cô ấy, chắc chắn sẽ giải thích được."

Thiệu Thanh nhìn Đường Quả trầm xuống, lòng cũng mềm đi, nhưng rồi anh ta nhanh chóng thu đồng cảm lại. Không chừng cô đang diễn, muốn tìm nhân vật lớn để bảo vệ mình.

Sếp đã có Niệm Niệm, cô này không thể đi đốt nhà sếp với Niệm Niệm được.

"Xem ra sếp không thích cô, cô tốt nhất là đừng có phiền sếp. Còn nữa, sếp có người mình thích rồi, là một dị năng giả rất tài giỏi."

Thiệu Thanh nhìn chằm chằm Đường Quả, "Cô chỉ là người bình thường, không có tư cách đứng bên cạnh sếp."

"Hơn nữa, tình huống lúc đó

cô rời đi khác gì vứt bỏ sếp đâu." Anh ta không tin một người phụ nữ nhát gan như thế này lại có dũng khí ra ngoài tìm thuốc.

Thiệu Thanh nhìn miếng thịt bò đã cắt mỏng, nói tiếp, "Cô cứ làm bò bít tết đi." Mùi vị chắc cũng không tệ.

[Tôi tưởng cô định phá bếp chứ.] Hệ thống mờ mịt.

Đường Quả mỉm cười, "Lau nhà không vắt khô cây lau nhà chỉ là dạy dỗ Thiệu Thanh một chút thôi. Thái độ của anh ta với ta không tốt, ta bực mình, cũng không muốn làm loại việc này."

"Ta là con gái nhà giàu, không nhất thiết phải cái gì cũng biết, giỏi giang một thứ là được rồi. Cứ thế cũng sẽ có nhiều người đứng về phe ta."

Khiến tiểu đội chán ghét mình thì làm sao cô có thể đạt được mục đích đây?

Cô muốn tất cả mọi người trừ Nghiêm Nghị với Nhan Niệm thích mình, có ấn tượng tốt với mình, cảm thấy cô đáng thương nhưng vì chuyện cô vứt bỏ Nghiêm Nghị mà mâu thuẫn, không thể giúp cô nói chuyện.

Ra ngoài gϊếŧ zombie á? Không thể, cô không gϊếŧ đồng loại.

Hệ thống: Ha ha, thế cơ à? Ký chủ cứ trong ngoài bất nhất, nãy còn dặn Mạnh Chính thoải mái chém zombie cơ mà.

Đường Quả rán steak thành thục, cười lên, "Ta muốn sống ở đây. Đồ ăn ở mạt thế quá khó ăn, đành phải tự mình ra tay thôi."

Hệ thống: Đây mới là trọng điểm nhỉ.

Tiểu đội Dương Quang có bảy người tất cả, hiện tại có thêm cô là tám người.

Hiện tại biệt thự chỉ có bốn người nên cô chỉ rán bốn miếng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện