Thiệu Thanh buồn bực cực kì. Trước giờ anh ta chưa từng thấy ai lau nhà lại không vắt khô cây lau mà cứ thế kéo thẳng trên đất.
Anh ta hoài nghi để cô dọn nhà là sai lầm.
"Tôi làm sai rồi ư?"
"Tôi xin lỗi."
Thiệu Thanh: "..."
"Được rồi."
Thiệu Thanh nhíu mày lại. Con gái nhà giàu có khác, cái gì cũng không biết. Anh ta lấy cây lau nhà, vắt khô nước rồi lau.
Đường Quả đứng một bên nhìn anh ta lau nhà. Thiệu Thanh lau xong hỏi, "Biết chưa? Lần sau lau cứ như thế mà làm."
Kết quả anh ta nhận được là gương mặt mờ mịt của Đường Quả, "Gì cơ?"
Thiệu Thanh day thái dương, vứt cây lau nhà sang một bên.
"Sắp tới cơm chiều rồi, chốc nữa bọn họ sẽ về. Cô đi nấu cơm đi."
Đường Quả vào phòng bếp, có ít gạo mì, một ít thịt nhưng không có chút rau dưa nào. Ngoài ra còn có rất nhiều đồ hộp đủ loại kiểu dáng.
Xem ra tiểu đội Dương Quang sinh hoạt trong căn cứ cũng không tệ lắm.
Nghiêm Nghị xuống tầng thấy được vẻ mặt khó ở của Thiệu Thanh, hỏi "Cậu sao thế?"
"Sếp à, anh còn hỏi sao trăng nữa hả? Nhặt gì không nhặt, lại nhặt phụ nữ về." Thiệu Thanh rốt cuộc cũng tìm được đối tượng để xả, "Cô ta làm sao sống được đến bây giờ? Lau nhà còn không thèm vắt khô, để đất đầy nước."
Nghiêm Nghị ngẩn ra một lúc, trả lời theo bản năng, "Vốn dĩ là không cần làm gì."
Còn định nói một đứa con gái nhà giàu sao mà làm được thì đột nhiên nhớ ra mục đích mình đưa cô về.
"Thiệu Thanh, cậu cứ việc dạy dỗ cô ta, miễn cho sinh hoạt cơ bản cô ta cũng không biết."
"Cô ta đâu rồi?" Nghiêm Nghị không thấy Đường Quả, hỏi.
Thiệu Thanh chỉ phòng bếp, "Em bảo cô ta đi nấu cơm."
"Nấu cơm?"
Nghiêm Nghị hơi ngạc nhiên, còn có dự cảm không được tốt cho lắm, vội vàng đi về phía phòng bếp, nhìn cái bếp mà hóa đá tại chỗ. Thiệu Thanh đi theo, nhìn vào trong bếp cũng suýt nữa chửi đổng.
"Cô đang làm cái gì?"
Đường Quả khuấy nước