"Là tôi quá cố chấp, khiến mọi người bị liên lụy."
"Tôi đã thức tỉnh dị năng, chuyện nấu cơm mọi người tự lo đi."
"Mọi người đối xử tốt với tôi, tôi có thể tiện tay giúp mọi người nấu. Nhưng Nhan Niệm với Nghiêm Nghị thì dẹp đi."
Cô đẩy nhẹ Tần Giai Nhân ra, cười, "Đồ ăn của cô tôi bao tất, cô rất thuận mắt tôi." Nói rồi, cô lên xe.
Thiệu Thanh tròn mắt, các thành viên khác hai mặt nhìn nhau.
Trả thù đến quá đột ngột, không ai kịp phản ứng lại.
"Năng lực của tôi là không sợ zombie. Chúng sẽ không công kích tôi, chỗ nào nguy hiểm tôi cũng đi được, có thể để tiểu đội tránh được phiền toái. Cho nên năng lực của tôi hẳn là rất mạnh."
Đường Quả ngồi tại chỗ mình, nhấn mạnh từng chữ một, nhướn mắt, "Có ai có ý kiến?"
"Không..." Thiệu Thanh vốn là người sắp xếp công việc vội đáp lại. Năng lực này rất mạnh, không cần tốn bao nhiêu sức lực cũng có thể lấy được đồ mình muốn. Tiểu đội bọn họ có người thế này là cực kì mạnh rồi đấy.
"Chúng ta đi lấy vật tư."
Đường Quả cũng không để ai phản ứng, xuống xe đón Tần Giai Nhân, "Cô lái xe đi, chúng ta vào trong."
Tần Giai Nhân gật đầu, lái xe đi theo Đường Quả, quả nhiên là chỗ nào có Đường Quả, chỗ đó không có zombie công kích.
Rất mau, vật tư chất đầy trong xe. Thiệu Thanh không thể không gọi Nhan Niệm đến cất đồ vào trong không gian.
Nội tâm Nhan Niệm khủng hoảng, Đường Quả không có không gian ngọc bội lại thức tỉnh được năng lực khủng bố đến như thế, thật sự quá đáng sợ.
Zombie không công kích Đường Quả, vậy thì khác gì vô địch đâu?
"Zombie chỉ không công kích tôi, tôi lại chẳng điều khiển được chúng, năng lực này bị người khác biết cũng chẳng sao cả."
Nghe đến đó, Nhan Niệm thở phào nhẹ nhõm. Còn tốt, không ngược đời lắm, chỉ là không bị công kích thôi.
Ả vừa rồi cũng chỉ bị trêu đùa, không bị cắn, chắc cũng là năng lực không bị