Cùng lúc đó, khắp nơi xuất hiện tình huống giống như căn cứ Dương Quang.
Sau đó, lại có mấy thiên tài khoa học vào căn cứ, yêu cầu một nơi an toàn để nghiên cứu virus zombie. Nghiêm Nghị giữ bọn họ lại, cho bọn họ đãi ngộ rất tốt.
Nghiêm Nghị đã sớm biết Nhan Niệm có không gian thần kỳ. Hai người hiểu rõ trong lòng, vì để mặt đất mau chóng yên bình, gã cho Nhan Niệm lấy nước linh tuyền ra để phục vụ nghiên cứu.
Không bao lâu sau, tin tức Nhan Niệm có bảo bối ức chế được virus zombie truyền khắp các căn cứ.
Nhưng căn cứ Dương Quang phát triển nhanh chóng, người người đoàn kết, thực lực mạnh mẽ, bọn họ không dám làm gì.
Sau lần đó, Đường Quả chẳng muốn giải thích gì với Nghiêm Nghị nữa, dường như đã thành một cái xác không hồn chỉ biết tìm kiếm vật tư.
Trên gương mặt cô không có biểu tình gì, trước kia còn thỉnh thoảng thấy cô cười, hoặc khổ sở.
Nhưng mà, giờ cô còn lạnh hơn cả Tần Giai Nhân.
"Gần đây đừng đi ra ngoài, chuyện Nhan Niệm có bí mật đã nhiều căn cứ biết đến rồi, có nhiều người lạ đến lắm."
Tần Giai Nhân nói, dừng một chút nhìn người phụ nữ đang chợp mắt trên sô pha, càng ngày càng không hiểu cô là loại người gì.
Có lẽ người khác cảm thấy Đường Quả đã thành công cụ, nhưng cô biết, không phải.
Chỉ cần cẩn thận là có thể phát hiện ra người phụ nữ này thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt hài hước, dường như đang chơi một trò chơi rất thú vị.
Qua một thời gian dài, Tần Giai Nhân có thể xác định được, người này không bị chìm đắm trong tình yêu mà hình như là đang diễn kịch?
Nếu thật là như vậy, cô khá hứng thú đấy.
"Vậy à?" Đường Quả mở mắt ra, cong môi, "Chắc là viên ngọc bội kia."
"Cô biết?" Thật ra Tần Giai Nhân muốn hỏi, cô đã sớm biết rồi à?
Đường Quả cười nhẹ, "Đồ của tôi sao tôi lại không biết, cô ta thật sự là con cưng của trời."
Tần Giai Nhân nhíu mày lại, đã lâu