(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Nữ diễn viên tai tiếng (13)


trước sau

"Thế tự hỏi cô ta đi."

Đường Quả cười lên, nhìn nữ quỷ trong góc, "Ra đây nói chuyện."

Nữ quỷ rất kiêng kị Đường Quả, cũng rất oán hận. Nếu không có người phụ nữ này, cô ta đã sớm báo được thù.

Nhưng cô ta thực sự sợ Đường Quả, cẩn thận đi ra.

"Ngồi đi."

Nữ quỷ yên lặng tìm chỗ ngồi xuống, có chút khó hiểu nhìn Đường Quả. Bùa chú của người này rất mạnh, gϊếŧ cô ta rất dễ dàng. Cô ta không hiểu Đường Quả có ý gì.

"Cô là cô gái hôm qua bị đâm rồi bị vứt xác?" Đường Quả không quanh co lòng vòng, "Đúng không?"

Nữ quỷ ngạc nhiên, "Sao cô biết?"

"Sáng nay xem thời sự."

Thật ra ban đầu cô cũng không liên tưởng đến chuyện này. Nếu Bạch Văn Văn không cướp vai, có lẽ cô không nhớ ra được Lương Triều, không nhớ được anh ta vẫn sẽ chết, đoàn phim đổi một nam chính khác, cô cũng chẳng có ảnh hưởng gì.

Nhưng mà Vệ Xuyên giúp Bạch Văn Văn cướp vai của cô, khiến cô biết được Lương Triều sẽ chết, còn chết một cách khó hiểu làm cô tò mò, cuối cùng cô tò mò xem cốt truyện và quyết định cứu vớt pháo hôi nhỏ Lương Triều.

Cứu vớt pháo hôi nhỏ nhìn thuận mắt là việc cô thích nhất.

Pháo hôi nhỏ Lương Triều lúc này đang nhìn chằm chằm nữ quỷ, "Tôi thật sự không quen biết cô."

Nữ quỷ dữ tợn gào lên, "Mày không biết tao? Hôm qua mày mới lái xe tông vào tao, vốn dĩ tao không cần chết, kết quả là mày không những không cứu tao mà còn để tao chết hẳn, kéo tao vứt vào trong bụi cây, để tao giãy dụa đến năm giờ rồi mới chết. Mày còn cho tao vào bao tải, vứt ra chỗ khác, tao không cầu cứu được. Đều tại mày, nếu không phải mày tao sẽ không chết, hức hức... Tao còn có người nhà, bố mẹ tao không biết sẽ đau lòng thế nào. Tao cũng sắp kết hôn, đã quyết định ngày cưới rồi."

"Tao với bạn trai ở thành phố này cố gắng tám năm mới mua được nhà riêng. Tất cả đang rất tốt,

chỉ vì mày sợ phải chịu trách nhiệm mà tao mất mạng!"

Gương mặt nữ quỷ dữ tợn, nhưng lại có chút đáng thương. Lương Triều đang hơi giận nghe cô ta nói cũng có điểm đồng tình.

"À... Thực ra hôm qua tôi không lái xe." Anh nghiêm túc nói, "Hôm qua tôi đi uống rượu, uống say, cả đêm ngủ ở khách sạn, đến sáng nay mới về."

Nữ quỷ sửng sốt, có chút không tin.

"Cô có thể tra ra mà, cô không phải quỷ sao? Đúng rồi, xe tôi có camera hành trình, tôi cho cô xem."

Anh nhìn Đường Quả, Đường Quả nhìn nữ quỷ, "Muốn tìm hung thủ, đi theo tôi."

Nữ quỷ biết Đường Quả lợi hại, gật đầu. Nhưng mà Đường Quả vẫn dán một lá bùa lên người cô ta, cô ta ngay lập tức cảm thấy mình bị trói buộc.

Lương Triều dẫn cả hai xuống bãi đỗ xe, mở camera hành trình lên, thực sự không có gì. Nữ quỷ chui vào trong xe, vẻ mặt mờ mịt.

"Tôi... có lẽ tôi thật sự nhận nhầm rồi." Nữ quỷ cúi đầu xuống, "Xe hắn giống xe anh, nhưng không có trang trí Doraemon trẻ con thế này. Lúc tôi bị đâm, tôi có nhìn vào trong xe, tuy không thấy rõ hắn ta nhưng tôi chắc chắn xe không có trang trí như thế." Nói rồi cô ta cẩn thận xem xét cái xe, cuối cùng nhụt chí. Xém chút nữa oan uổng người tốt.

Nữ quỷ không phải bị đâm xong chết luôn. Lúc đó, cô ta vẫn nửa tỉnh nửa mê, không thấy rõ người đàn ông kia là ai. Chết xong rồi, cô ta không cam lòng, kết quả là từ thi thể đi ra ngoài.

Cô ta tìm không thấy phương hướng, cuối cùng thấy được một chiếc xe tương tự, cho rằng đây là người đã đâm mình. Cô ta phẫn nộ đi theo, chờ cơ hội để gϊếŧ chết Lương Triều.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện