Cô ta là quỷ mới sinh, căn bản là không có năng lực gì. Lương Triều lại là một người đàn ông huyết khí phương cương, cũng có dương khí thịnh, cô ta không tiếp cận được.
Nhưng... lúc Lương Triều nghe điện thoại, cảm xúc không ổn định, cô ta biết cơ hội của mình đã đến. Cô ta xông ra nhiễu loạn Lương Triều, dụ dỗ anh ra khỏi cửa.
Cô ta bị đâm chết, cô ta muốn kẻ thù của mình cũng bị đâm chết.
Nhưng cô ta không thành công, và cũng may là đã không thành công.
Lương Triều nghe được một con quỷ nói xin lỗi mình, trong lòng cũng thực sự phức tạp, anh suýt nữa đã đi đời nhà ma rồi đấy.
Nếu không phải Đường Quả đến kịp, à đúng rồi, Đường Quả. Mắt anh sáng lên nhìn Đường Quả, "Cô là truyền nhân của Mao Sơn à?"
Đường Quả: ?
"Không phải."
Ngay lúc này, điện thoại cô vang lên, là Kiều Nghiệt, "Khi nào dọn về?"
"Hở? Anh muốn đi đón tôi à?"
Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, "Không."
Đường Quả cười lạnh một tiếng, cúp máy cái rụp.
Kiều Nghiệt nghe tiếng tút tút, trong mắt thêm vài phần u ám. Cô ấy thay đổi rồi. Mặc kệ, chỉ cần cô vẫn cố chấp chuyện đó, hắn sẽ che chở cho cô.
"Mọi chuyện đã rõ ràng, tôi đi đây."
"Ừm, cảm ơn cô, Đường Quả." Lương Triều cẩn thận, "Nếu hôm nay không có cô, có lẽ tôi đã chết thật."
"Tôi đi thương lượng với cậu tôi một chút, cùng lắm thì tôi về nhà nhờ bố tôi đầu tư bộ phim này. Dù sao tôi cũng không thể hợp tác với Bạch Văn Văn."
Anh rất hài lòng với nữ phụ Đường Quả. Hiện giờ cô còn là ân nhân cứu mạng của anh nữa. Đang lúc nước sôi lửa bỏng, anh nhất định phải giữ lại vai này cho cô.
Đường Quả phát hiện ánh mắt Lương Triều nhìn mình vô cùng thành kính, hình như đang coi cô là một đạo sĩ?
Cô mở cửa đi ra ngoài, đột nhiên nữ quỷ bay đến trước mặt cô, sợ hãi hỏi, "Tôi... Tôi có thể đi theo cô không?"
Lương Triều thở phào nhẹ nhõm. May quá, nữ quỷ không định ám