[Quyển 2] Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Chương 22: Liên tục thất bại


trước sau

Thoáng cái đã qua một tuần, kể từ ngày đồng ý với Cảnh Diệc Ngôn về cuộc giao dịch kia Lạc Y Tuyết vẫn còn khiếp sợ.

Ngày mai kỳ nghỉ dưỡng sẽ bắt đầu, cô lại biết tin Lâm Vi cũng có mặt trong chuyến đi lần này, chẳng biết là Cảnh Diệc Ngôn vô tình hay cô lại để cô ta đến công ty bày vẻ trước mặt cô.

"Diệc Ngôn, lần này đi biển em vẫn còn chưa chuẩn bị quần áo, hay là tối nay anh cùng em đi xem thử được không?"

"Thật ra chuyện quần áo không cần quá rườm rà, chỉ ba ngày, gọi người mang tới không phải tiện hơn sao?" Cảnh Diệc Ngôn vừa xem văn kiện vừa đáp.

Lâm Vi đương nhiên không chịu: "Em cũng muốn vậy lắm nhưng anh xem chúng ta lâu như vậy còn chưa xuất hiện cùng nhau, người khác có khi lại đồn thổi không hay."

Cảnh Diệc Ngôn dừng bút, hơi ngẩn lên nhìn Lạc Y Tuyết đang chăm chỉ sắp xếp văn kiện ở bàn trà, không biết cô có nghe gì hay không lại thản nhiên như nước làm việc không ngừng tay, hắn khẽ xoay bút suy nghĩ rồi nhìn Lâm Vi:

"Cũng được, chiều nay tôi làm xong công việc sẽ đến đón em."

"Thật sao?" Lâm Vi cười rạng rỡ, lại hướng mắt sang nhìn Lạc Y Tuyết, hừ một tiếng.

Nhớ đến mấy ngày trước Cảnh Diệc Ngôn cùng Lạc Y Tuyết trùng hợp đều bị sốt, cô ta còn nghi ngại trong lòng, lần này nhất định phải tranh thủ khiến cô xấu mặt.

Vì được ra ngoài cùng Cảnh Diệc Ngôn nên Lâm Vi chủ động về chuẩn bị trước, khi cô ta rời đi Lạc Y Tuyết vẫn quần quật với công việc chẳng kịp ngẩn lên nhìn sắc trời.

Sau cùng khi đến giờ tan ca cô mới thở phào nhẹ nhõm, rất may đã xếp xong tệp văn kiện cuối cùng. Vừa nhìn lên đã thấy Cảnh Diệc Ngôn khoanh tay ngồi ở bàn làm việc nhìn mình chằm chằm, theo bản năng cô liền lảng đi.

Dường như hắn đang cố tình đợi cô làm xong công việc, cho nên thấy cô ngẩn lên liền đứng dậy, đi đến.

"Lúc nãy tôi và Lâm Vi nói chuyện em đã nghe cả rồi chứ?"

"Vâng." Lạc Y Tuyết gật đầu.

Người đàn ông hài lòng, ngồi xuống đối diện cô.

"Tốt lắm, dù sao ba ngày sắp tới em cũng sẽ theo "hầu hạ" tôi, chi bằng cùng tôi đi mua chút quần áo."

"Không cần đâu, tôi vẫn còn..."

"Đó là mệnh lệnh." Cảnh Diệc Ngôn lập tức cắt ngang không cho phép từ chối.

Lạc Y Tuyết nhìn hắn, hít một hơi lạnh, biết rằng hắn cố tình, dù có phản kháng cũng vô ít, sau cùng cô đành cúi mặt gật gật đầu.

"Ha, ngoan lắm, càng ngày càng giống sủng vật." Người đàn ông đạt được mục đích còn chăm biếm nói một câu, dứt lời hắn liền đứng dậy:

"Nếu đã đồng ý thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đừng ngồi thừ ở đó, đừng để con dâu của mẹ tôi đợi lâu."

"Vâng."

Trời nhá nhem tối, xe Cảnh Diệc Ngôn  mới xuất hiện ở biệt thự của Lâm Vi.

Cô ta đã đợi từ xế chiều, chờ đến mòn mỏi mới thấy hắn, lập tức
bước vội ra. Hắn lại thản nhiên vô cùng, vì Lâm Vi không sống ở nhà chính của họ Lâm nên chẳng cần lễ nghĩa chào hỏi, trực tiếp đẩy cửa xe mời cô ta vào trong xem như đã hoàn thành công việc.

Lâm Vi ban đầu còn hớn hở, nhưng vừa cúi đầu nhìn vào trong xe khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng cứng lại. Chẳng những người lái xe đưa Cảnh Diệc Ngôn tới là Lạc Y Tuyết mà bên cạnh hắn còn có Tiểu Vũ theo cùng, nó đặc biệt bám dính trên người thấy, thấy cô ta lại vẫy tay chào xa cách.

"Diệc Ngôn, đây là...?"

"Tiểu Vũ ở nhà một mình tôi không yên tâm, hơn nữa ba ngày tới tôi không ở nhà với nó nên tối nay chủ ý bù đắp cho nó nhiều hơn, em có ý kiến gì sao?" Cảnh Diệc Ngôn cố tình làm khó Lâm Vi đâu thể nói gì, chỉ là Lạc Y Tuyết đi theo để làm gì.

Nhìn ra ý tứ của cô ta, Cảnh Diệc Ngôn khá thản nhiên nói thêm: "Lát nữa cả hai chúng ta đều bận, để Lạc Y Tuyết đi theo trông Tiểu Vũ sẽ tiện hơn."

Hắn đã nói đến thế Lâm Vi chỉ đành cười gượng: "Vâng, em hiểu rồi."

"Vậy thì xuất phát thôi." Cảnh Diệc Ngôn phát tay hiệu.

Lạc Y Tuyết ở phía trước nghe thế liền thao tác khởi động xe.

Lần này cùng Cảnh Diệc Ngôn đi mua sắm thật ra chỉ là cái cớ của Lâm Vi để có thời gian ở cùng hắn nhiều hơn, nên vừa đi một đoạn cô ta lại nói: "Anh mới tan làm hẳn là chưa ăn tối, trùng hợp em cũng chưa ăn hay là chúng ta ghé sang nhà một một lúc?"

"Em còn chưa ăn sao?" Cảnh Diệc Ngôn hỏi bằng vẻ bất ngờ.

Thấy biểu hiện của hắn, Lâm Vi hơi thu lại nụ cười.

Quả nhiên Cảnh Diệc Ngôn tỏ vẻ tiếc nuối: "Lúc nãy dọc đường sang đón em Tiểu Vũ lại kêu đói nên tôi cùng nó ăn tối trước rồi, thật xin lỗi."

Bây giờ thì Lâm Vi hoàn toàn nín lặng, lại nhìn về phía Lạc Y Tuyết ngồi phía trước, có Tiểu Vũ đi chung xe thì nhất định nó sẽ không để cô nhịn đói. Như thế nghĩa là cả ba người bọn họ trước khi đến đón cô ta đã cùng nhau vui vẻ ăn tối sao?

Nắm tay Lâm Vi không tự chủ xiết lại, tại sao mọi việc luôn nằm ngoài dự tính của cô ta thế này?!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện