[Quyển 2] Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Chương 23: Nửa đêm đến tìm


trước sau

Suốt quá trình vào trung tâm thương mại dường như Lâm Vi không cho Cảnh Diệc Ngôn có cơ hội nói với Lạc Y Tuyết câu nào, liên tục hỏi hắn mình nên chọn đồ nào cho đẹp.

Cảnh Diệc Ngôn quá hiểu cô ta muốn gì, hắn cũng rất hợp tác không quan tâm Lạc Y Tuyết, còn cô thì một mực ở bên Tiểu Vũ.

Thằng con này của Cảnh Diệc Ngôn tuy rằng học dốt nhưng rất được việc, không cần đến ba mình nó vẫn dẫn Lạc Y Tuyết chọn được mấy bộ đồ sexy hẳn hoi.

Có lẽ sinh ra trong nhung lụa nên Tiểu Vũ đã quá quen tới những nơi cao cấp thế này, thậm chí có khi đến đây chỉ để cho người khác lấy số đo để may quần áo cho nó. Nhưng ba nó bảo nó đang tuổi ăn tuổi lớn, đồ rất nhanh sẽ mặc không vừa, cứ ra chợ đêm gom mấy bộ hoạt hình về mặc là được, hơn nữa nó xấu muốn chết mặc đồ tốt cũng chẳng khá hơn nên cứ tiết kiệm tiền cho vợ của hắn, dù chẳng biết người đó là ai.

Nhớ vậy Tiểu Vũ lại hậm hực, cố tình chọn cho Lạc Y Tuyết đồ đắc nhất, tiêu cho bằng được tiền của ba mình càng nhiều càng tốt mới ngoa.

Đương nhiên Lạc Y Tuyết phản đối kịch liệt, vì khi nhìn đến giá của những bộ đồ kia cô chỉ thiếu nước ngất xỉu, làm sao có thể mua nổi đây, lúc tính tiền chỉ thêm xấu mặt.

Lâm Vi đã thấy rõ, tuy nhiên cô ta không ngăn cản hành động của Tiểu Vũ, nghĩ rằng với với tình huống hiện tại Cảnh Diệc Ngôn sẽ không chi trả cho Lạc Y Tuyết xu nào nên cô ta muốn xem lúc nữa cô sẽ bẻ mặt thế nào.

Sau một hồi kịch liệt chọn lựa, cuộc tranh giành của Tiểu Vũ và Lâm Vi đã có kết quả, Tiểu Vũ chiếm thế thượng phong khi chọn được ba set đồ hot nhất, Lâm Vi không thể mặc "đụng hàng" nên ngậm ngùi lấy mẫu khác. Nhưng nghĩ đến Lạc Y Tuyết sớm muộn cũng trả lại mấy món đồ kia nên cô ta không quá mất hứng.

Vì mang danh mua quần áo cho vị hôn thê nên Cảnh Diệc Ngôn là người chi trả, từ trong ví lấy đại một tấm séc đưa cho quầy thu ngân, xem như tự mình ủng hộ công ty của mình.

Tiễu Vũ và Lạc Y Tuyết đứng ở phía sau, rất lịch sự chờ thanh toán, dù là cha con với nhau nhưng thằng bé và Cảnh Diệc Ngôn đang chia thành hai phe rõ ràng.

Nó còn nói: "Chị Y Tuyết, ai kia thanh toán cho hôn thê của mình được thì Tiểu Vũ cũng thanh toán cho chị Y Tuyết được, chị Y Tuyết chính là người phụ nữ của Tiểu Vũ."

Vì đã có thỏa thuận ra ngoài Tiểu Vũ không được gọi Lạc Y Tuyết là mommy nên tạm thời nó phải gọi cpp với danh xưng cũ, và ở dây "ai kia" chính là Cảnh Diệc Ngôn \- ba của nó, nghe xong ai cũng thấy buồn cười ngoài Lâm Vi và Cảnh Diệc Ngôn, đặc biệt là Cảnh Diệc Ngôn, thật muốn đưa tay cốc cho nó một cái.

Lâm Vi ban đầu còn nghĩ Tiểu Vũ chỉ nói suông, vì với một thằng nhóc năm tuổi thì có thể cầm bao nhiêu tiền, chỉ cho đến khi thằng bé lấy một tờ chi phiếu ra, rồi in vân tay vào đó, cô ta mới trợn mắt nhìn sang Cảnh Diệc Ngôn.

Thật sự không thể tin được.

Tiểu Vũ đưa chi phiếu cho người thu ngân xong thì mỉm cười với Lạc Y Tuyết : "Chị Y Tuyết yên tâm, đây là tiền trong sổ tiết kiệm của Tiểu Vũ, không phải tiền của "ai kia"
đâu."

Nhìn còn trai vỗ ngực xưng tên Lạc Y Tuyết vừa vui vừa xúc động, cô ôm thằng bé lên, mắt đỏ ửng: "Tiểu Vũ không cần như vậy đâu, tiền của em khó khăn lắm mới có được, chị Y Tuyết thật sự không nỡ tiêu."

"Không sao đâu, chị Y Tuyết, vì chị Y Tuyết thì Tiểu Vũ tiêu bao nhiêu cũng không tiếc, sau này Tiểu Vũ lớn lên kiếm tiền cũng sẽ đưa hết cho chị Y Tuyết, Tiểu Vũ sẽ nuôi nổi chị."

"Tiểu Vũ..."

Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, nhìn thấy phải ngưỡng mộ vô cùng.

Nhưng bất thình lình người vẫn luôn im lặng nhìn Tiểu Vũ diễn trò lại cất giọng lật bài của nó: "Diễn đủ chưa? Lấy tiền trong tài khoản tiết kiệm "tôi" mở cho "anh" tiêu không tiếc là đúng rồi, không phải tiền của tôi thì hẳn là từ trên trời rơi xuống hoặc dưới đất chui lên nhỉ?"

Tiểu Vũ trong lòng Lạc Y Tuyết lập tức quay sang nhìn ba mình, lau nước mắt: "Tiền trong tài khoản của Cảnh Hạo Vũ là của Cảnh Hạo Vũ, không phải của ai kia."

Cảnh Diệc Ngôn cười ha một tiếng: "Khẩu khí cũng lớn quá nhỉ, bây lớn đây đã biết vung tiền cho phụ nữ, sau này dọn đồ đi ăn mài có xin tiền thì nhớ né "người ta" này ra." Dứt lời hắn liền rời đi.

Lâm Vi còn chưa kịp phàn nàn Lạc Y Tuyết đang lợi dụng Tiểu Vũ thì hắn đã đi khuất, cô ta không thể không đuổi theo, đành hừ một tiếng lấy oai.

Tiểu Vũ và Lạc Y Tuyết hết nhìn hai người kia thì lại nhìn nhau. So với mommy của mình Tiểu Vũ đặc biệt vui vẻ nói: "Chị Y Tuyết, chúng ta xuống tầng trệt ăn bánh ngọt đi."

"Nhưng mà chị còn phải đi tìm ba của Tiểu Vũ."

"Không cần đâu." Tiểu Vũ lắc lắc tay, ba của nó lúc ở nhà đã dặn lúc nữa nó có thể cùng mommy của mình tự do vui chơi khi hắn chủ động rời đi, cho nên bây giờ thời cơ đó đã đến rồi.

"Dì xinh đẹp vẫn chưa ăn tối, có thể sẽ vòi ba ba bồi mình ăn, nên chúng ta cũng cần ăn gì đó trong lúc đợi, Tiểu Vũ sẽ nói với ba ba."

Lạc Y Tuyết bị nó thuyết phục, gật gật đầu, sau cùng thì nhắn một tin thông báo với Cảnh Diệc Ngôn cô sẽ trông Tiểu Vũ. Rất nhanh hắn đã trả lời, còn bảo khi nào Tiểu Vũ ăn xong thì cứ đưa nó về nhà riêng của hắn trước không cần theo bồi hắn nữa.

Dù trong lòng có nghi vấn Lạc Y Tuyết vẫn y như vậy làm theo, cùng Tiểu Vũ no say một trận thì bắt taxi đưa nó về nhà của Cảnh Diệc Ngôn, chờ nó ngủ say cô nhờ hầu nữ lên trông rồi mới ngược đến về lại chung cư của mình.

Vào nhà, cô lập tức thay quần áo, sau khi trở ra thì bắt tay vào chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi ngày mai. Chỉ là làm chưa được bao lâu thì lúc này bên ngoài có tiếng chuông cửa, liên tục mấy lần liền, inh ỏi.

Trái tim cô đánh thụp một cái, giờ này thì còn ai đến tìm, chẳng lẽ là Cảnh Diệc Ngôn?

"Lạc Y Tuyết, mở cửa!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện