Editor: Đào Tử
____________________________
"Hi vọng thôn còn người sống."
Bùi Diệp nhìn mảnh ruộng ngổn ngang và thi thể bên chân, nhìn khói xám lượn lờ xa xa, sinh ra mấy phần chẳng lành.
Cô vừa phụ thân thân thể này, lại thêm nguyên chủ là cô bé, nên thể lực có hạn.
Bình thường có thể đối phó vài người trưởng thành, nhân số nhiều phải nhờ vào thủ đoạn khác.
Nhưng chút thủ đoạn này...
Ở thời đại phong kiến các phương diện đều lạc hậu, dễ bị xem là yêu quái kêu đánh kêu gϊếŧ.
Không phải vạn bất đắc dĩ, cô không muốn lộ ra trước mặt người khác.
Nhìn quanh một vòng, Bùi Diệp phát hiện gần ruộng có một mảnh rừng trúc, trong lòng sinh một kế.
Dáng người cô linh hoạt mấy phen lên xuống, vững vàng tiếp đất.
"Lúc này không có giấy, để mấy nhóc ủy khuất rồi."
Cô đưa tay chọn chín cái lá trúc tươi xanh, trong miệng lẩm bẩm.
Chưa đầy một lát lá trúc chậm rãi đứng lên.
Bọn nó uốn qua uốn lại trong lòng bàn tay Bùi Diệp, dường như có thể xuyên qua mặt ngoài lá trúc nhìn thấy một gương mặt mê mang.
Không có tay không có chân, bọn nó chỉ có thể học loài rắn uốn nửa thân dưới đi.
"Được rồi, đừng ủy khuất, qua một thời gian ngắn đổi cho mấy nhóc, hiện tại có việc gấp."
Bùi Diệp dùng ngón tay xoa một mảnh lá trúc trong đó.
Tám mảnh lá trúc khác như mới tỉnh khỏi mộng, cũng xô đẩy tới gần muốn cô xoa xoa.
Bùi Diệp chia sẻ sủng ái, thỏa mãn yêu cầu của nhóm lá trúc.
"Bốn cái đi mảnh ruộng ngoài thôn thăm dò, năm cái khác đi thôn trang xem xét."
Phân nhiệm vụ xong, chín mảnh lá trúc tung bay phân tán hướng bốn phía.
Bùi Diệp nắm chặt thời gian thanh lý "Tài sản" của mình.
Đồ ăn không nhiều, vàng bạc châu báu càng không có, mà phó bản trò chơi này lại ra bài không theo kịch bản, ngay cả thủ đoạn kiếm công đức cũng không chỉ rõ.
Bùi Diệp lần đầu cảm giác được mùi vị thiếu thốn vật tư cứ như là tận thế.
Trong lúc thanh toán "Tài sản", chín lá trúc lần lượt truyền tin tức về.
Lá trúc lục soát ruộng hoàn thành nhiệm vụ trước nhất.
Bọn nó phát hiện hầm ngầm gần ruộng có mấy thôn dân quần áo tả tơi.
Có nam có nữ, trẻ có già có.
Bùi Diệp bấm thủ quyết đem ý thức bám vào mảnh lá trúc kia.
Ý thức vừa bám vào, cô nghe được một người đàn ông trung niên trong đó chửi mắng không ngừng, thỉnh thoảng dùng nắm đấm đánh vách tường hầm trú.
Nắm đấm và bùn đất chạm vào nhau phát ra tiếng vang trầm nặng.
"Bọn súc sinh đáng đâm ngàn đao này, ông trời sao không thu bọn hắn..."
Hắn nện xong, đứa bé trong ngực hắn toàn thân run lên, trong miệng nghẹn ngào thành tiếng, nhỏ giọng la hét đòi mẹ.
Người đàn ông trung niên lại một trận bực bội tức giận.
Tất cả mọi người trong hầm đều biết mẹ cô bé đã bị đám người kia bắt đi chà đạp.
Những súc sinh kia không chỉ có vào thôn của bọn họ cướp đi lương thực sắp thu hoạch, còn bắt tráng đinh đi làm lính chịu chết, bắt phụ nữ trong làng ngủ với bọn hắn.
Ngoại trừ người già bảy tám mươi tuổi hòa thượng đứa trẻ còn trong tã lót, số khác đều bắt đi...
Ai dám phản kháng liền đánh người đó, đánh tới không dám lên tiếng mới thôi.
Cũng có người vì tránh bị trưng binh chinh nhân, tố giác thê nữ thanh niên trai tráng những gia đình khác.
Thôn nhỏ yên tĩnh giấu trong núi sâu cứ như vậy bị hủy!
"A cha, con muốn về nhà."
"Đừng sợ, ban đêm lại đi ra xem."
Hắn lo lắng bọn họ ngay cả ban đêm cũng không qua được.
Thôn có hai ba mươi gia đình, quan hệ các nhà các hộ rắc rối khó gỡ.
Nhà ai có đồ vật gì, trong lòng nhau đều rõ ràng.
Bọn họ thật lo lắng người bình thường không hợp nhau khai chỗ bọn họ có thể ẩn núp ra...
Bùi Diệp nghe một hồi, lá trúc đi dò xét thôn trang truyền về động tĩnh.
Thủ quyết thay đổi, lại đem ý thức tinh thần bám vào người mảnh lá trúc này.
Lá trúc đang lén lút leo lên xà nhà, cẩn thận ló đầu ra ngoài dò xét.
Trong phòng đứng đầy người, phần lớn đều là thanh niên trai tráng rám nắng quần áo tương đối thống nhất, trong tay cầm binh khí thô ráp, những người khác thì là thôn dân thôn trang —— Thôn dân sưng mặt sưng mũi bị người dùng dây thừng trói chặt, hai tay trói sau lưng, cột thành một chuỗi như cột gia súc.
Cái này hơn mười nam nhân cũng đều là thôn dân "Tiểu Lục" quen biết.
Trừ đây, trong phòng ngoài phòng nơi hẻo lánh còn có chừng ba mươi cái niên kỷ không đồng nhất nữ tính.
Lớn tuổi nhất bốn năm mươi, nhỏ tuổi nhất chỉ có bốn năm tuổi.
"Chỉ có ngần ấy người?"
Người nói lời này là tên đàn ông bề ngoài chừng bốn mươi, khác biệt lớn nhất giữa hắn và những người khác ở chỗ trên thân còn mặc một bộ áo giáp thô ráp.
Uy phong lẫm liệt, bộ dáng ra lệnh, rõ ràng là thủ