(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Kiếm công đức


trước sau

Editor: Đào Tử

____________________________

Dám động không?

Không dám động, không dám động!

Lá trúc khẩn trương nín thở, ngoan ngoãn ở trong tay áo thiếu niên không dám động đậy.

"Thiệu đệ, đam mê này của cậu vẫn không thay đổi."

Nhìn người bạn đem một mảnh lá trúc bỏ vào tay áo, thiếu niên lớn tuổi hơn kia không nhịn được lấy tay đỡ trán.

Với gia thế thân phận người bạn, muốn vật gì không được?

Hết lần này tới lần khác thích nhặt đồ vật ở bên ngoài về nhà.

Nhỏ thì một lá cây thấy đặc sắc, lớn thì chó mèo gà vịt hợp mắt cậu.

Nếu chỉ là hứng khởi nhất thời thì nói làm gì, người bên ngoài cùng lắm là nói dăm câu tuổi nhỏ ham chơi.

Nhưng cậu ta lại rất nghiêm túc, đồ vật nhặt về đều cố gắng bảo tồn tốt, còn xây khố phòng riêng an trí những món đồ với mèo chó kia.

Năm lần bảy lượt, đồng môn thư viện nào không biết cậu ta dở hơi?

Cậu ta ngược lại không quan tâm, còn thích thú.

"Sửa lại sẽ ít đi rất nhiều niềm vui thú."

Niềm vui thú?

Thiếu niên lớn tuổi hơn biểu thị không thể nào hiểu được vui ở chỗ nào.

"Thiệu đệ, chúng ta..."

Lời còn chưa dứt, cậu ta nhìn thấy người bạn ra ánh mắt với mình, lời còn lại bị cậu ta nuốt về bụng.

Tiếng bước chân nặng nề đều đặn tới gần phía bọn họ.

Két ——

Cửa gỗ cũ nát lâu năm phát ra tiếng kẽo kẹt khó nghe.

Ánh nắng trút xuống mặt đất phác ra cái bóng một tên đàn ông cao lớn, hai mắt chủ nhân cái bóng hung hãn nhìn hai người thiếu niên trong phòng.

"Ranh con!"

Thân hình tên đàn ông vạm vỡ lại mang khuôn mặt thậm thụt gian xảo.

Khi gã nói ra lời này, hai thiếu niên đều có loại cảm giác bị người nhục nhã mãnh liệt.

Người lớn tuổi hơn kia còn tốt, người nhỏ tuổi suýt nữa xù lông.

May mắn thiếu niên lớn tuổi hơn nhanh tay lẹ mắt ngăn cậu ta lại, vừa ghé vào lỗ tai cậu hạ giọng khuyên can, vừa vuốt lông dập lửa.

"Thiệu đệ, nhẫn nhất thời sóng yên biển lặng! Tuyệt đối đừng chọc giận bọn họ, bọn chúng một khi nổi sát tâm sẽ không tốt."

Những tên vào thôn xóm vắng vẻ đoạt lương trưng binh này, có khả năng gϊếŧ người diệt khẩu thật.

Thiếu niên phẫn nộ cực độ trừng to mắt, hốc mắt giăng rõ tơ hồng.

"Hừ!"

Cậu ta không cam lòng buông nắm đấm siết chặt.

Tên đàn ông không nghe được đối thoại giữa hai thiếu niên, nhưng nhìn biểu lộ người nhỏ tuổi kia cũng đoán được.

Bàn tay nứt nẻ mang theo vết chai chạm vào mu bàn tay thiếu niên, một cỗ buồn nôn và ý lạnh từ bàn chân bay thẳng trán.

"Làm càn, ngươi biết ta là ai không?"

Người đàn ông cười gằn uy hiếp một câu.

Trận xung đột này cuối cùng cũng không bùng nổ, bởi vì người đàn ông bị đồng đội thúc giục đi tập hợp.

Gã vừa đáp lời, vừa quay đầu uy hiếp cảnh cáo.

Lúc này còi tập hợp vang lên, tên đàn ông không còn lề mề bước nhanh chân, hai thiếu niên cũng chỉ có thể kiên trì đuổi theo.

"Phượng gia quân đúng là càng ngày càng khốn nạn..."

Ánh mắt thiếu niên gọi "Thiệu đệ" lóe ra sắc lạnh.

Thiếu niên lớn tuổi hơn thở dài: "Kẻ dưới tay còn như vậy, có thể thấy chủ nhân là sắc mặt phách lối gì."

Vác cờ hiệu trong quân lương thảo khan hiếm, binh lực yếu, điều động nanh vuốt dưới trướng đi thôn xóm vắng vẻ bắt tráng đinh nhập ngũ... Làm việc ác không chút che giấu như vậy, người nhìn thấy đều buồn nôn một trận.

Hai thiếu niên trông giống gia súc bị trói cổ thành một xâu với thôn dân, từng gương mặt đều mang vẻ chết lặng hoặc dữ tợn hoặc cừu hận, sự xấu xa thối nát che giấu dưới thái bình phơi bày một góc băng sơn trước mặt hai người, đánh thẳng vào tâm hồn hai người thiếu niên non nớt.

Có lòng tương trợ lại vô lực cứu.

Chính các cậu còn Bồ Tát bằng đất sét sang sông —— Bản thân khó đảm bảo.

Đang lúc bọn họ vắt hết óc nghĩ làm sao thoát hiểm, Bùi Diệp chân sau liền tiến vào thôn, vào nơi ở ban đầu của nguyên chủ "Tiểu Lục".

Chỗ ở chỉ là miêu tả văn nhã, trên thực tế chính là phòng thấp nhỏ do các tảng đá và bùn đất đắp lên, trước kia dùng chứa một đống tạp vật, về sau dùng để nuôi gà vịt ngỗng, cuối cùng mới bị lấy ra làm nhà cho bé gái

mồ côi. 'Nhà' Tiểu Lục cũ nát không nói, mùa đông lạnh mùa hè nóng, không thể che mưa chắn gió, không khí luôn tràn ngập hôi thối khó nói.

Bùi Diệp nhìn "Nhà" chật chội, không đành lòng suy nghĩ trước kia nguyên chủ trải qua ngày tháng gì.

Nghĩ lại đây là phó bản trò chơi, mà bi kịch nhóc đáng thương "Tiểu Lục" chỉ là nhân vật trò chơi sắp đặt.

Tâm tình Bùi Diệp tốt hơn, lần theo ký ức đào khoảng đất ở góc tường.

Nguyên chủ "Tiểu Lục" đào một cái hố ở đây, đặt vào một bình gốm nứt, bình gốm nhét đầy thứ quan trọng nhất của "Tiểu Lục".

Một mảnh gấm thêu hoa bọc đứa trẻ, một mảnh tre khắc ngày sinh tháng đẻ, một ngọc sức trông thường thường không có gì lạ.

Chất liệu ngọc sức cũng không tốt, còn là nguyên liệu thô dễ dàng bắt gặp trên thị trường chế thành.

Ba thứ đồ này là bảo bối "Tiểu Lục" từ đầu đến cuối không chịu đem cầm đồ.

Bùi Diệp không hiếm lạ, nhưng cân nhắc tính hố người của trò chơi, bất kỳ manh mối có vẻ liên quan nhiệm vụ chính tuyến đều không thể buông tha.

Cô đem ba món đồ bỏ vào túi trò chơi, vỗ tay phủi bùn đất dính trên tay.

Nguyên chủ "Tiểu Lục" nghèo hai bàn tay trắng, dựa vào cơm trăm nhà trong thôn lớn lên, vại gạo trong nhà sạch sẽ ngay cả chuột cũng chẳng muốn vào xem.

Bùi Diệp lấy đi ba "Bảo bối" liền không động những vật khác.

Vài lần qua nhà những gia đình khác, phát hiện các nhà các hộ lộn xộn giống như có gió lốc quét qua.

Bất luận là hoa quả khô treo ngoài nhà hay lương thực cũ, rau muối trong nhà, toàn bộ bị người ta dọn đi, phòng ngủ chủ nhà cũng bị xốc loạn, đệm chăn, áo cũ toàn bộ không thấy tăm hơi, dao phòng bếp, nông cụ làm đồng áng cũng không cánh mà bay...

"Vơ vét sạch sẽ ghê, phó bản tới tận thế à?"

Người sống sót phó bản tận thế trước cũng không có phát rồ như này.

Bùi Diệp đi một vòng lớn quanh thôn, thực sự không có phát hiện thu hoạch khác, lúc này mới lần theo bước chân những kẻ xấu kia rời đi theo đuôi.

Hệ thống không có tuyên bố nhiệm vụ, Bùi Diệp cũng không biết ngoại trừ chào hàng nón xanh còn biện pháp thu hoạch công đức nào.

Căn cứ hai phó bản trò chơi trước, chắc là ——

Muốn cô đi làm "Bùi ba tốt", làm việc tốt, nói lời tốt, tấm lòng thiện?

Cô đang lo đi đâu làm người tốt việc tốt, một cọc thế lực ác ức hiếp nhỏ yếu liền bày ở trước mắt.

"Thử một lần đi, biết đâu chó ngáp phải ruồi thì sao."

Bùi Diệp lấy trường côn trắng từ túi trò chơi ra.

Cây côn này là dùng dịch thạch cao của trùng mẹ phó bản tận thế trước chế thành.

Cái thứ này nhìn như yếu ớt, kì thực cứng rắn vô cùng, những Zombie bị Bùi Diệp một gậy đánh vỡ đầu ra óc có thể làm chứng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện