Editor: Đào Tử
_________________________
Đường núi gập ghềnh, sinh cỏ dại.
Những người kia không có năng lực che giấu tung tích, Bùi Diệp không tốn nhiều thời gian đã tìm đến chỗ bọn hắn.
Cô vừa mới tới gần, lá trúc nằm trong tay áo thiếu niên giữ vững tinh thần.
Đại khả ái không hề từ bỏ nó! ! !
Bùi Diệp trốn trong tán cây rậm rạp, lẳng lặng quan sát nhóm người bên dưới, suy đoán thân phận lai lịch của bọn họ.
Núi sâu cây cối thành rừng, đường đi gập ghềnh.
Đám kẻ xấu này vơ vét không ít thứ, trong đội ngũ còn có thôn dân bị cưỡng ép trưng binh, kéo thành hàng dài, tốc độ đi đường chậm rất nhiều.
Màn đêm buông xuống, bọn họ còn chưa đi ra rừng núi.
Dã ngoại nhiều dã thú độc trùng, đi đường suốt đêm thật sự không phải lựa chọn khôn ngoan.
Thừa dịp sắc trời còn chưa tối hẳn, tranh thủ thời gian bố trí qua đêm, chuẩn bị đồ ăn nóng hôi hổi.
Mấy việc vặt xử lý cỏ dại, nhóm lửa lính nhỏ đều bao trọn, mấy "Nhân vật lớn" khác chỉ ngồi chờ há miệng là được.
Chẳng qua bọn họ hiển nhiên chưa vừa lòng với đó.
"Rừng thiêng nước độc cũng có thể nuôi ra đứa xinh đẹp như thế, chuyến này đúng là không uổng công."
Gã đàn ông mặc áo giáp cũ nát dẫn đầu đứng dậy, chọn một cô gái xinh đẹp nổi bật nhất từ đống chiến lợi phẩm kia.
Bùi Diệp trốn trong tán cây nhìn xuống, phát hiện đứa bé này chính là con gái trưởng thôn.
Trước đó không lâu vừa cập kê, hứa hôn xong với một nhà.
Nhà trai là cậu trai con nhà trưởng thôn bên cạnh, hai nhà coi như môn đăng hộ đối.
Nửa năm nữa sẽ thành hôn, ai ngờ người tính không bằng trời tính, một đám người xông vào thôn cưỡng ép thanh niên trai tráng trưng binh đánh cướp phụ nữ.
Cô gái bị điểm tên sợ hãi run rẩy, gần như muốn bất tỉnh đi.
Gã đàn ông không có chút nào lòng thương hại, ngược lại e ngại trên mặt cô gái làm hứng thú.
Gã tâm tình tốt nói: "U, vẫn là một đứa bé!"
Những binh lính khác lập tức cười vang, mồm năm miệng mười chúc mừng hắn đêm nay sắp làm tân lang một lần.
Hắn cười lớn mắng: "Mấy tên khốn bọn bây, lão tử nếu tính ra đã có thể làm tân lang bảy tám lần, sao có thể một lần."
Nghe nói như thế, theo đó là tiếng binh sĩ cười vang.
Cô gái khác tướng mạo trông khá, còn chưa kết hôn sắc mặt cũng trắng bệch.
"Khóc cái gì?"
Gã đàn ông một tay đem cô gái chọn trúng vác trên vai, tay kia ngả vào bên hông hơi lỏng một chút eo dây thừng.
"Các huynh đệ từng người có sức lực có bản lĩnh, ngươi thật có phúc, hôm nay hầu hạ tốt ta, đến mai bọn hắn hầu hạ ngươi thật tốt, ha ha ha."
Giọng hắn rất thô, trong miệng nói cực kì đê tiện.
Hoàng hoa khuê nữ nào trải qua những việc này?
Ngoại trừ đạp loạn hai chân, dùng nắm đấm đánh, dùng răng cắn, hoảng sợ thét lên, không còn biện pháp phản kháng hữu hiệu khác.
Phản ứng của cô ấy không chỉ khiến ác ôn thương tiếc hoặc e ngại, ngược lại càng lấy lòng bọn hắn, bốn phía tất cả đều là tiếng cười vang.
Thậm chí còn có người nói bậy.
"... Con chim non này quá non lại không nghe lời nữa, có cần huynh đệ giúp một tay ổn định cho ngài không?"
Gã đàn ông cười to nói: "Khốn nạn, thời điểm lão tử ngủ với bà nương, phụ thân ngươi vẫn là một đứa con nít, cần ngươi lo à."
Nhóm người này càng nói càng quá phận, hành động cũng không chịu thua kém.
Hai thiếu niên bị nhìn chằm chằm lên cơn giận dữ.
Bọn họ vốn muốn thừa dịp đêm đến, đám người buông lỏng cảnh giác tìm cơ hội.
Ai ngờ những súc sinh này so với tưởng tượng của bọn họ còn súc sinh hơn.
"Tặc nhân này... Quả thực không nhịn nổi nữa!"
Bên tai là binh phỉ phách lối, không chút kiêng kỵ điên cuồng cười, ngẫu nhiên xen lẫn tiếng thét kinh hoảng sợ hãi của phụ nữ.
Hết lần này tới lần khác hai người bội kiếm bọn họ bị tịch thu, tay không tấc sắt, vẫn là hai thiếu niên sức có hạn, căn bản không địch lại những tặc nhân trưởng thành đó.
Đang lúc bọn họ lòng như có lửa đốt, gã đàn ông vừa mới cười vang đột nhiên khàn giọng, hai con ngươi trợn to, đầy vẻ không thể tin.
Hắn đưa tay che yết hầu, lại sờ được máu ấm sền sệt bắn tung toé.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì.
Cho đến thân thể gã ngã xuống, trong bọn hắn mới xuất hiện yên lặng chớp mắt.
Gã đàn ông ngã xuống há hốc mồm, cuối cùng ngay cả một chữ cũng không phát ra được, không cam lòng trợn tròn mắt tắt thở.
Trong cổ phún ra máu tươi nhanh chóng nhiễm ướt gương mặt và thân trên của hắn.
Con gái thôn trưởng đắm chìm trong sợ hãi đối mặt với con mắt trợn trừng của gã đàn ông, tiếng thét chói tai lại cao vút mấy độ.
"Ai?"
"Địch tập kích!"
Bọn binh phỉ này thấy thủ lĩnh chẳng hiểu sao chết đi, vừa sợ hãi vừa phẫn