Editor: Đào Tử
_____________________________
Thời điểm nhìn thấy ba loại thành phẩm giả tạo, trong đầu Cố Ương liền có một ý niệm.
【 Ta Cố Ương nguyện xưng ngươi là lão đại mạnh nhất ngành làm giả 】
Được rồi, hoạt động tâm lý này là Bùi Diệp căn cứ biểu lộ Cố Ương dịch loạn.
"Cái này... Quả thật là một người... Dùng nửa ngày... Làm?"
Cố Ương là đại lão giới danh sĩ, trước khi bước vào con đường danh sĩ này, hắn là học trò ân sư Tần lão coi trọng nhất, thầy thường xuyên mang hắn đi nhiều loại trường hợp thể nghiệm, như thi hội danh lưu tề tựu, nhã tập đại lão tụ tập thậm chí là cung yến cung đình tổ chức.
Bất luận là hắn lúc trước hay là hắn hiện tại, Cố Ương cũng từng ở khoảng cách gần chứng kiến bút pháp của thái tử.
Nếu không nói phong thư này là Lê Thù dùng một đêm ngụy tạo, hắn còn tưởng rằng là từ Đông cung ra...
Bùi Diệp xích lại gần nghiêng đầu nhìn kỹ, nhìn phải nhìn trái cũng không nhìn ra cái gì.
"... Ngụy tạo rất giống?"
Là một "Người mù chữ" không biết nửa điểm giám định thưởng thức, cô không get được ý của Cố Ương.
"Cực kỳ giống, đủ để thế giả loạn thật."
Người chưa quen thuộc thái tử tuyệt đối sẽ bị lừa bịp.
Cố Ương không tưởng tượng nổi Lê Thù còn có bản lĩnh nhường này!
"Nói như vậy văn thư không thành vấn đề, vậy con dấu và hổ phù thì sao?"
Cố Ương chuyển ánh mắt tới con dấu phía trên văn thư.
Hắn suy tư một lát mới nói: "Ta cũng chưa tận mắt thấy tư ấn thái tử, nhưng nghe nói con dấu thái tử dùng đều là bệ hạ tự tay thiết kế, rồi lệnh danh gia đương thời khắc dấu... Cho nên, cái con dấu này có thể giống bút pháp của bệ hạ... Cậu qua đây nhìn xem, giống hay không?"
Cố Ương gọi Tần Thiệu tiến lên xem.
Giấy hoàng đế viết sẽ có người phụ trách chỉnh lý, thậm chí thánh chỉ phát ra đa số thời điểm cũng là Hoàng đế đọc khẩu dụ, quan viên chuyên môn viết thay.
Do nhiều nguyên nhân, người từng gặp bút tích của Hoàng đế ít càng thêm ít.
Nhưng giữa bọn họ tuyệt đối có người từng gặp, không ai khác ngoài cháu ruột Tần lão Tần Thiệu.
Mỗi khi đến lễ tết chúc phúc, Hoàng đế tự tay viết chữ "Phúc", có thể thiếu ai chứ không thể thiếu phần của Tần lão.
Mà Tần Thiệu vừa ra đời liền đứng ở vạch đích, hắn cũng là mấy người ít có trong số đồng lứa có thể nhìn thấy bệ hạ, thậm chí được bệ hạ ôm trên đầu gối nói mấy câu may mắn. Tự nhiên Tần Thiệu cũng là một trong năm người ở đây từng thấy chữ viết của Hoàng đế bệ hạ.
Tần Thiệu tròn mắt nhìn nhiều lần, cuối cùng gật đầu.
"Cực kì giống, nhưng... Tư ấn của thái tử không phải hình dáng này..."
Toàn bộ Triều Hạ đều biết Thái tử được sủng ái bao nhiêu, có đồ tốt Hoàng đế sẽ để hắn chọn trước.
Cho dù là vật liệu con dấu cũng phải phù hợp thân phận Thái tử Đông cung.
Trước mắt con dấu in trên giấy tương tự, nhưng bộ dáng và vật liệu so với nguyên bản chênh lệch quá xa.
Lê Thù hừ một tiếng, suýt nữa đảo mắt trắng.
"Văn thư truyền cho thống soái Phượng gia quân, thống soái chỉ nhìn đóng dấu, không nhìn thấy con dấu đóng ra."
Giả tạo cái văn thư đóng dấu giả mà thôi, đâu phải đưa con dấu ra trước mặt người ta, chỉ cần in ra giống như đúc là được, nào soi mói ngay cả bản thân con dấu phải nhất trí với bản thật? Với lại dù là Lê Thù khắc ra được, Cố Ương có thể tìm được nguyên liệu làm ra con dấu của thái tử?
Tần Thiệu cười nói: "Tiên sinh nói rất có đạo lý."
Hai thứ đồ này đều trót lọt, chỉ còn lại ngụy tạo hổ phù...
Hmmm...
Mặc dù ở đây không ai từng gặp bộ dáng hổ phù thật, nhưng đồ giả trước mắt thật quá sơ sài, nhìn một cái liền biết là giả.
Lê Thù giải thích: "Hổ phù thật dùng vật liệu rất đặc thù, đừng nói cho chúng ta thêm mấy ngày, dù là cho mấy tháng thậm chí một hai năm... Ta cũng chưa chắc tạo ra được. Bởi vậy, ta liền dựa theo bộ dáng hổ phù điêu khắc một cái, quét lớp nước sơn cũng có thể ứng phó."
Tần Thiệu khó khăn nói: "Cái này nhìn chốc lát là nhìn ra là giả, đối phó thế nào được?"
Lê Thù cười khẽ lắc đầu, dường như ngay cả đáy mắt cũng hiện ra vầng sáng tự tin.
"Sao không ứng phó được? Cậu còn nhớ rõ mục đích của chúng ta là cái gì? Để thống soái Phượng gia quân sinh nghi, cho hắn biết có người giả tạo tín vật thái tử, giả tạo mệnh lệnh để Phượng gia quân triệt binh Bản Thành... Chỉ cần hắn ý