(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Tranh bá không bằng chơi game


trước sau

Editor: Đào Tử

____________________________

Ầm ĩ, cãi nhau?

Lê Thù trố mắt nhìn thoáng qua phương hướng Bùi Diệp nghiêng tai.

Cái hướng kia là cửa sổ mở ra một nửa, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy trong đình viện, hồ nước trong sân vườn, núi giả sừng sững bên bờ ao, từng tảng đá cuội nhẵn lót trên mặt đất. Nước chảy róc rách, gió thổi hiu hiu, còn có hoa cỏ được chăm sóc tỉ mỉ...

"Quân doanh cách hơn mười dặm, cô cũng có thể nghe được?"

Lê Thù kinh dị chỉ ra sân viện ngoài cửa sổ.

Thính lực này không khác yêu tinh trong thoại bản là mấy.

Bùi Diệp chẳng thèm động mắt uốn nắn chỗ phi lý Lê Thù nói.

"Nghe thấy tiếng động ngoài mấy chục dặm, đó là thần tiên không phải người, không -- Có lẽ ngay cả thần tiên cũng không làm được. Khoa học chứng minh cho chúng ta biết, âm thanh truyền đi chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, càng xa càng yếu, khoảng cách bình thường còn nghe được cũng chỉ trong vòng sáu mươi trượng."

Cỗ thân thể này cũng không phải nguyên bản.

Cỗ thân thể vốn có của Bùi Diệp có thể nghe được tiếng xa hơn nhiều, nhưng cũng không xa tới ngoài mấy chục dặm phi logic như vậy.

"Vậy vừa rồi là?"

Sao Bùi Diệp chắc chắn nhóm người Phượng gia quân đang cãi nhau?

"À, ngài nói cái đó hả." Bùi Diệp rốt cuộc chịu dịch ánh mắt khỏi màn hình trò chơi, từ hai tay cầm điện thoại đổi thành một tay, tay phải hơi giơ búng tay một cái, Lê Thù chưa hiểu rõ ý đã thấy vài mảnh lá trúc lặng lẽ nhô ra khỏi đầu vai cô, "Thấy không? Ta sắp xếp tai mắt."



Lê Thù nhìn vài mảnh lá trúc lay động hơi nghệch đầu.

"Tai, tai mắt? Bọn chúng?"

Hắn bỗng nhớ tới một điểm xỉa xói.

Mắt lá trúc ở đâu ra?

Bùi Diệp nhỏ giọng nói: "Ta không hiểu rõ Cố Ương, không biết người này làm việc đáng tin cậy hay không. Vì đề phòng ngộ nhỡ có chuyện, ta để lá trúc đi giám sát tình huống, cam đoan Phượng gia quân có thể 'Trùng hợp' phát hiện 'Chứng cứ' văn thư điều binh giả. Có bọn chúng, cho dù kế hoạch có chỗ sai sót ta cũng có thể kịp thời bù đắp. Vật này chính là bí thuật của thiên sư, thời khắc quan trọng còn có thể gắn một sợi tinh thần trên người nó, nghe được nội dung nó nghe thấy, nhìn thấy sự vật nó nhìn. Người bình thường ai lại đi phòng bị một mảnh lá trúc chứ?"

Đây chính là lợi khí nghe lén giám thị tuyệt cú mèo!

Lê Thù lập tức nghĩ đến một trăm loại diệu dụng của lá trúc.

Nếu vật này dùng trong hành quân đánh trận, bố cục của địch nhân nắm trong lòng bàn tay!

Hắn kích động nói lời trong lòng ra, kết quả Bùi Diệp lại đảo mắt trắng.

Cô nói: "Nếu ta đi đánh trận, không cần đến những vật này."

Nhân loại Liên Bang có thiên não, căn bản không cần lo lắng phòng tác chiến bị cài giám sát, chỉ lệnh tác chiến cũng thông qua con đường đặc thù truyền đạt. Nhưng không có nghĩa là tình báo tác chiến biến mất, mà là chuyển thành cuộc đọ sức càng bí ẩn hơn, chẳng qua bản chất đẫm máu tàn khốc vẫn không cải biến.

Như lúc Bùi Diệp còn ở trường quân đội xưng vương xưng bá, cô từng không hiểu sao bị kéo vào một trận ám đấu.

Lãnh đạo quân bộ thông qua thiên não bí mật truyền đạt nhiệm vụ thanh tẩy, mục tiêu xử lý là bạn học cơ phó khóa tác chiến cơ giáp.

Bạn học cơ phó là gián điệp, thân phận này ngay cả bạn học cơ phó ấy cũng không biết.

Bạn trai mang tình báo cơ mật hợp thành gen tin tức thông qua một đêm mỹ diệu giấu trong thân thể cô ấy, mà cô ấy thì dưới tình huống không biết rõ tình hình thông qua thân phận hợp pháp ra ngoài du lịch, đem tình báo ra ngoài, tạo thành tổn thất chiến tranh không nhỏ cho Liên Bang.

Cuối cùng ngành tình báo dựa trên manh mối tìm hiểu nguồn gốc điều tra ra.

Vì không đánh cỏ động rắn, hủy diệt tình báo, nhiệm vụ bắt gián điệp giao cho Bùi Diệp, cũng để cô lần đầu hiểu thế giới này lạnh lẽo vô tình đến cỡ nào.

So với nhân loại Liên Bang và chủng tộc tinh tế khác đọ sức đọ liêm sỉ, phó bản cổ đại này quá đơn thuần.

"Không cần đến? Cũng đúng, ân nhân đích thật không cần đến thủ đoạn người phàm."

Lê Thù hiếu kỳ chọc lá trúc, cẩn thận tiếp xúc với chúng nó, nhớ lại một mảnh lá trúc trong số đó còn cứu mạng hắn, để hở tầng giấy suýt chút làm hắn chết ngạt, còn cho hắn uống nước ấm... Trong đầu hắn chợt lóe lên, tự cho là phát hiện chân tướng.

"... Cô có thể thông quỷ thần, đương nhiên cũng sẽ có thủ đoạn rải đậu thành binh hoặc là biến toàn bộ lá trúc thành binh sĩ..."

Thần tiên đánh nhau, quả nhiên phàm nhân chỉ có thể ngước nhìn.

Bùi Diệp: "..."




luôn cảm giác mình và Lê Thù không ở cùng một tần số nói chuyện phiếm.

Lê Thù lại tràn đầy phấn khởi hỏi thăm "Thuật pháp tiên nhân", trước kia chỉ nghe hương dã chích quái truyền miệng với trong thoại bản.

Nếu như có thể tu tiên...

"Ngài muốn tu tiên?"

Lê Thù sửng sốt, lập tức nói: "Tu tiên trường sinh, đó là dụ hoặc đế vương cũng không thể kháng cự. Nhưng ta chỉ là một người phàm, nào có phần tiên duyên này?"

Bùi Diệp lấy một thứ trong túi ra, đưa cho hắn nói: "Đây đây, ta dạy ngài 'Tu tiên'."

"Ta có thể tu tiên?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Thầm Vợ Cũ
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng
4. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!
=====================================

Tiên nhân thu đồ cần tư chất mà?

Còn cái này dường như hơi tùy tiện...

Bùi Diệp nghiêm trang lừa gạt: "Thật ra người có hiểu lầm với tiên giả rồi, trên đời nào có thứ ngàn đời bất biến? Núi sông cũng không chịu được sự mài mòn của thời gian, dời địa hình, sửa đường sông, thần tiên thật ra cũng là thế, cũng sẽ sinh lão bệnh tử, không ai trốn thoát cõi luân hồi. Phàm nhân như ngài, cũng như thế."

Lê Thù tiếp nhận thứ Bùi Diệp đưa tới.

Đây là một vật thể dài dẹp màu đen lớn hơn bàn tay người đàn ông trưởng thành một chút, rất giống thứ phát sáng trong tay Bùi Diệp cầm.

"Vậy, vậy tu tiên có thể làm cái gì?"

Bùi Diệp vỗ đùi nói: "Vui vẻ đấy! Người sống một đời, tuổi thọ dài hay là tuổi thọ ngắn, không phải đều cầu hai chữ 'Vui sướng'? Thần tiên cũng như thế."

Không thì trường sinh là vì sao?

Chịu thêm cuộc sống đói khổ hai trận đòn roi?

Trường sinh không vì có càng nhiều thời gian hưởng thụ vui vẻ?

"Nào nào, ta dạy ngài làm thế nào hưởng thụ vui vẻ của thuật pháp tiên gia."

Bùi Diệp lại lấy ra tai nghe Bluetooth không dây đeo vào.

Lê Thù nhìn Bùi Diệp, cũng làm theo giống cô.

Lúc này tạo hình Bùi Diệp là thế này, hai đùi không phải ngồi quỳ mà là xếp bằng, tư thế thoải mái lưng hơi cong, miệng ngậm một cây kẹo que, mang tai nghe vô tuyến, tay cầm điện thoại mở trò chơi, thoải mái hài lòng.

Một người chơi game nhàm chán, còn không bằng lừa thêm một người cùng chơi.




Cô lại lấy lý do "Thuật pháp tiên nhân", lừa Lê Thù tin tám phần.

"Thuật pháp tiên gia cực vui, phàm nhân không có cơ hội trải nghiệm, mà bây giờ ngài có, phải biết nắm bắt."

Điện thoại trong tay Lê Thù là vật phục chế, cửa hàng trò chơi 【 Yêu và nuôi trẻ 】 có bán, giá cả không cao.

"Hình như không thể dùng?"

Bùi Diệp nhìn thoáng qua nói: "Xin lỗi nha, quên phát mạng cho ngài."

"Phát mạng?"

"Đúng, cọ mạng mới có thể đăng kí tài khoản chơi."

Lê Thù nhìn thoáng qua thân thể nhỏ nhắn gầy gò của Bùi Diệp, suy nghĩ lại nam nữ khác biệt và tuổi tác chênh lệch, hắn lặng lẽ vạch bỏ chữ "Cọ" trong đầu.

"Không ổn không ổn."

Tập tục tiên gia có vẻ quá cởi mở.

Bùi Diệp: "???"

Cô che chở yếu gà Lê Thù cái gì cũng không hiểu ăn gà trên đảo hoang, đại doanh Phượng gia quân đúng là vỡ tổ thật.

Hai mảnh lá trúc một trái một phải, chăm chú sát bên hai chân bàn thống soái.

Thống soái Phượng gia quân ngồi sau bàn thấp vỗ mặt bàn ầm một tiếng, dùng lực lớn đến mức khiến tro bụi dưới mặt bàn rơi đầy.

"Khốn kiếp, đem người mang tin tức giả truyền văn thư tới đây!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện