(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Rục rịch muốn động


trước sau

Editor: Đào Tử

____________________________

Nhìn biểu lộ Bùi Diệp nổi ý sâu xa, rồi nhìn lại thô kỹ tư sắc hơn người nơi xa, Lê Thù cũng lập tức trầm mặc -- Chẳng lẽ là hắn không để ý đến cái gì, thế mà theo không kịp tư duy của Bùi Diệp? Nếu thô kỹ kia thật sự là nam mà không phải nữ...

Tia sáng nháy mắt chợt lóe trong đầu.

Chỉ tiếc Lê Thù không có bắt lấy, để vuột nó khỏi tay.

Lê Thù không phải người không nghĩ ra liền kìm nén.

Cũng không thấy việc thỉnh giáo thiếu niên nhỏ hơn mình hai giáp sẽ mất mặt.

"Thân phận người này có vấn đề?"

Bùi Diệp cười nói: "Nếu thân phận của y không có vấn đề, một người đàn ông sẽ trà trộn vào một đám thanh quan?"

Lê Thù ngạc nhiên nhìn Bùi Diệp, không nghĩ tới lý do của cô đơn giản thô bạo như vậy.

"... Tiên sinh, nhưng ta nhìn không ra người ấy là nam..." Tần Thiệu nói ra tiếng lòng mấy người còn lại, dẫn tới Thân Tang và Lê Thù đồng tình, liên tục gật đầu, "... Tướng mạo người này diễm lệ bức người, mặc dù dáng vóc cao gầy hơn phụ nữ bình thường một chút, nhưng cũng không giống là nam."

Tần Thiệu còn một câu không nói ra.

Cậu ta tình nguyện tin tưởng Bùi Diệp thấp hơn cậu nửa cái đầu là thiếu niên lang, cũng không muốn tin tưởng vị thô kỹ chải tóc phía xa là nam.

Đối phương còn có khí chất nữ tính hơn Bùi Diệp nhiều.

Nhưng dưới d.ục vọng sống thúc đẩy, cậu ta nghẹn lời này lại.

Luôn cảm thấy nói ra sẽ phát sinh chuyện chẳng lành.

_(:з)∠)_

Nhưng Bùi Diệp là ai?

Bây giờ Tần Thiệu cũng chỉ là thiếu niên lang, khả năng vui buồn không lộ kém xa ngày sau.

Nét mặt của cậu ta thành thật bán suy nghĩ chân thật của mình.

Bùi Diệp lại lần nữa kiềm chế xúc động muốn nhấc đại đao bốn mươi mét, miễn cưỡng nặn ra nét cười ôn hòa.

"Phán đoán một người là nam hay nữ, không thể chỉ nhìn mỗi mặt người này, bởi vì con mắt biết gạt người nhất. Trên đời này có hai từ gọi 'Nam sinh nữ tướng' và 'Nữ sinh nam tướng', còn có một thủ đoạn điêu luyện sắc sảo là 'Trang điểm'. Nếu cậu có một đôi tay linh xảo, có thể sử dụng son phấn bột nước chỉnh đường nét trên khuôn mặt, yếu hóa ngũ quan nam tính thô cứng, lộ ra nét nhu hòa nữ tính, lẫn lộn phán đoán."

Lấy trình độ chế tạo trang điểm phẩm của thời đại này không thể nào khiến vịt hóa thiên nga.

Tên thô kỹ này có thể sử dụng nhan trị áp các thanh quan khác, tất nhiên sở hữu một gương mặt "Thiên sinh lệ chất hiếm có".

Ngọn đèn mờ, hoàn cảnh khá kín kèm theo khoảng cách sân khấu cũng góp phần tăng thêm hiệu dụng lừa dối.

Tần Thiệu nghe xong lại nhìn kỹ hai mắt, vẫn không phát hiện sơ hở.

Lê Thù từ bỏ tìm tòi nghiên cứu vấn đề Bùi Diệp làm thế nào nhận rõ thô kỹ là nam tính, hắn càng quan tâm một chuyện khác.

"Người này là thân phận gì?"

Hắn còn nhớ rõ trước khi dùng bữa Bùi Diệp còn nói muốn chơi game, kết quả lại đổi chủ ý dùng bữa tối xong liền muốn đi ra ngoài.

Đi ra ngoài thì cũng thôi đi, còn thẳng đến tiểu trúc Kết Duyên.

Nói cô tới tiểu trúc Kết Duyên không liên quan đến tên thô kỹ giả nữ này, Lê Thù tuyệt đối không tin.

"Hôm nay cô đến chính là vì y?"

Rõ ràng là câu nghi vấn, đặt trong miệng Lê Thù lại là câu trần thuật chắn chắc.

Hắn vững tin Bùi Diệp không có lòng tốt!

"Đến vì thô kỹ?" Thân Tang suy đoán nói, "Chẳng lẽ người này là người Bùi nghĩa sĩ quen?"

Suy đoán như thế có vẻ cũng có lý.

Bùi Diệp lại lắc đầu phủ nhận.

"Đương nhiên ta không biết y, cũng không chắc thân phận chân thật của y, chỉ là có chút suy đoán không đáng tin."

Cô là đến tìm vị khách hàng giàu tiềm năng thứ năm giải cứu A Tể.

Nhưng khi cô nghe hoa nương nói biết được đêm đầu tiên thô kỹ chải tóc sẽ về nhà đãi khách, mà nhà tên thô kỹ giả nữ ở ngoài thành ba dặm, cô nhanh chóng liên tưởng người này với đối tượng Phượng gia quân truy nã một chút, đạt được một kết luận thú vị.

Thân phận thực sự của thô kỹ có thể là sứ giả truyền tin truyền văn thư điều binh giả!

Người thông minh không cần quá nhiều ám chỉ đã có thể hiểu được.

"Suy đoán không đáng tin cậy?"

Lê Thù khẽ giật mày, nét mặt như có điều suy nghĩ.

"Nghe lời cô nói... Chẳng lẽ thân phận của người này là..."

Lê Thù liếc mắt về phương hướng quân

doanh Phượng gia quân một cái.

Ngón tay Bùi Diệp để trước môi, cười khẽ nói: "Suỵt -- Trong bụng hai ta biết rõ là đủ."

Lê Thù quả quyết ngừng nói.

Chế nhạo: "Hiểu hiểu, ta đều hiểu!"

Đi dạo ngõ liễu trăng hoa cái gì chứ, rõ ràng là hướng về phía thô kỹ giả nữ tới.

Lê Thù cũng không truy cứu sâu Bùi Diệp làm sao biết tín sứ giả Phượng gia quân truy nã trốn ở tiểu trúc Kết Duyên, còn biết người này muốn mượn thân phận thô kỹ chải tóc ra khỏi Lệ thành... Nghĩ xem, đối với dị sĩ có thể thông quỷ thần, cái này đều là thao tác cơ bản mà nhỉ?

Ha ha, chớ sợ.

"Ta không có siêu như ngài nghĩ đâu, đây quả thật là trùng hợp."

Bùi Diệp ăn ngay nói thật.

Lê Thù nhìn như vui vẻ gật đầu cười cười, nhưng nhìn biểu lộ cũng biết hắn căn bản không xem lời Bùi Diệp nói là thật.

Tần Thiệu và Thân Tang không cách nào chen vào chủ đề chỉ có thể hai mặt ngơ ngác.

Khi đã hoàn toàn tiếp nhận thiết lập thô kỹ ấy là nam, ba vị nam tính ở đây nhìn khách nhân phía dưới tranh giành tình nhân, đáy lòng liền có loại cảm giác kì quái không nói ra được.

Lê Thù không khỏi lầm bầm.

"Nếu như có ân khách không tuân thủ quy củ thô kỹ, y làm sao ứng phó?"

Bùi Diệp cười nhẹ nhàng nheo mắt lại, ngữ điệu nhẹ nhàng đến lạ.

"Nói thật, ta cũng rất tò mò."

Cùng lúc đó, thô kỹ trên đài lưng phát lạnh, mơ hồ có loại ảo giác bị thứ gì đó để mắt tới.

Khóe mắt người này vô thức nhìn thoáng qua tráng hán xen lẫn bên trong khách nhân, biểu lộ đối phương không có dị dạng, có vẻ là do bản thân đa tâm.

Xuất thần vài giây, gương mặt tú bà cười thành đóa hoa cúc.

"... Là lão thân nhìn lầm, không ngờ nương tử được yêu thích như vậy..."

Lần này thật sự kiếm lợi lớn!

Tú bà dường như nhìn thấy khoản tiền lớn mọc cánh bay về phía bà ta.

Thô kỹ cụp mắt, cúi đầu cười nhẹ nhưng không nói lời nào.

Chỉ một ý cười dịu dàng ấy đã có thể hòa tan làm lòng chư khách mềm nhũn.

Động tác này cũng vừa lúc lộ ra một đoạn cổ tinh tế trắng nõn.

Không ít khách nhân nhìn mà lòng hơi ngứa, như bị thứ gì bắn trúng tim.

Hiệu quả mị lực có thể gọi là tuyệt đối diện rộng.

Lê Thù nhất tâm nhị dụng, ngón tay linh xảo khống chế Tetris, vừa chú ý tình huống đấu giá thô kỹ.

"Chắc khoảng tầm này, tăng thêm nữa rất khó, cô có muốn xuống dưới quấy nước đục không?"

Dưới góc độ của khách nhân đấu giá, cho dù dáng dấp thô kỹ tốt cũng chỉ là nhà nữ kinh doanh hạ đẳng, rễ không sạch sẽ, sao có thể so với hoa khôi?

Kêu giá thanh quan đã cho "Cô ta" mặt mũi, đã hời cho cô ta quá rồi.

"Nếu ta ra giá cao mua y, cuối cùng để Cố Ương tính tiền..."

Bùi Diệp rục rịch muốn động, âm thầm sờ túi tiền chứa bạc một chút.

Lê Thù không khách khí nói: "Sợ là hắn sẽ chẳng còn để ý thanh danh đá cô ra khỏi Cố phủ."

Con nhóc mười một mười hai ở nhà hắn ăn của hắn, còn học người ta tranh giành tình nhân vung tiền loạn?

Hừ, thiếu đòn.

"Ừm, ta cũng nghĩ như vậy."

Da mặt dù dày cũng không thể để người không quen thuộc giao tiền phong lưu cho mình chứ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện