Editor: Đào Tử
____________________________
Một người, cả đời có thể tiếp nhận bao nhiêu đau đớn?
Vấn đề này ngay cả Bùi Diệp trải qua ba trăm năm khói lửa cũng không trả lời được.
Nhưng cô biết chỉ có luyện trái tim mình đến kiên cường hơn, mới có thể vượt qua những mất mát hết lần này đến lần khác.
Chỉ là mỗi một sự rèn luyện thật sự quá đau.
"Cái này, hoàng đế Nguyệt Lương điên rồi sao?"
Chỉ dự thính cũng có thể cảm thụ loại tuyệt vọng ấy, chững chạc như Thân Tang cũng lòng đầy căm phẫn.
Hoàng đế Nguyệt Lương biết rõ đưa "Nguyệt Lương đế cơ" đi đến lều quân địch thương nghị hòa thân là âm mưu địch nhân lấy ra cho hả giận, "Nguyệt Lương đế cơ" rất có khả năng chịu nhục nhã, thế mà còn có mặt mũi đẩy ấu muội của Đoàn Can Phong lên làm đế cơ đi chịu chết?
"Để một cô gái yếu nhược sự vô năng của nam nhi mà hi sinh... Thật sự là..."
Tần Thiệu xúc động đỏ tròng mắt.
Hai thiếu niên lang đọc nhiều thư tịch, sẽ không ngây thơ coi là "Nguyệt Lương đế cơ" đi đến lều trại quân địch thương nghị hòa thân thật sự là thương nghị đơn thuần.
Ấu muội Đoàn Can Khải sẽ gặp phải...
Bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ sâu.
"Không chỉ riêng Nguyệt Lương."
Đoàn Can Khải thu cảm xúc sạch sẽ.
Nếu không phải hốc mắt còn tơ hồng, đám người còn tưởng rằng mình sinh ảo giác.
Y cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: "Như nước nhỏ giống Nguyệt Lương, hi sinh càng lớn, càng chết như thế giống đại ca ta... Huynh ấy đến chết cũng tin tưởng đất nước Nguyệt Lương này sẽ cường thịnh, mà hiệu trung Nguyệt Lương thì kết cục Đoàn Can thị đã minh chứng cho huynh ấy biết -- Chết vì Nguyệt Lương là việc ngu xuẩn đến nhường nào, huynh ấy chết rẻ mạt đến cỡ nào, quả thực không có chút giá trị! Bọn họ dùng tính mạng kéo dài tính mạng cho quốc gia này, kết quả đổi lấy hy sinh càng khốc liệt hơn. Huynh trưởng chết, mỗi một người còn mang hy vọng với Nguyệt Lương đều có trách nhiệm!"
Hai tay Đoàn Can Khải dưới lớp áo hoa siết chặt đến ngón tay trắng bệch.
Y cũng là một trong hung thủ.
Giọng Đoàn Can Khải run rẩy: "... Nếu là hiện trạng như Nguyệt Lương bây giờ, vì một buổi an yên mà tùy ý hi sinh thổ địa, trung thần, bách tính, thuế ruộng quốc gia, nên diệt."
Nguyên nhân quan trọng nhất khiến y chướng mắt luận điệu cùng một khuôn với Nguyệt Lương của Triều Hạ.
Phái chủ hòa chiếm thượng phong, đảng phái ôn hòa chủ chính.
Bọn họ quen thông qua hi sinh ngoại vật để được an nhàn.
Như nước ấm nấu ếch xanh, từng chút thụt lùi ranh giới cuối cùng, dù là địch nhân sư tử ngoạm cũng cân nhắc đi thỏa hiệp.
Loại quốc gia này sẽ chủ động xuất kích, chờ thời cơ phù hợp khai chiến với nước láng giềng, chiếm đoạt địch quốc đặt khát vọng thiên hạ?
Đoàn Can Khải chỉ muốn ha ha.
Các đời hoàng đế Triều Hạ, có phần huyết tính và quả quyết này cũng chỉ có hoàng đế khai quốc và nữ đế Thế Tông ấy.
Quốc gia này vốn có thể trở nên mạnh hơn, hết lần này tới lần khác nữ đế Thế Tông tại vị mười bảy năm liền nhường ngôi cho ấu đệ, mà người kế vị gìn giữ cái đã có lại không chịu phát triển. Hiện tại đời Hoàng đế này càng kém, thiên phú bình thường, tư chất phổ thông, không thể cân bằng nổi hậu cung cũng không quản được tiền triều.
Triều hội lớn cấu xé nhau, triều hội nhỏ chửi nhau.
Gần như thành trò cười của các quốc gia.
Thời kỳ Triều Hạ do Thế Tông chấp chưởng chấn nhiếp thiên hạ một trong tứ quốc hùng mạnh, bây giờ ngay cả cái đuôi cũng không dính nổi.
Nó sớm muộn sẽ bước lên đường xưa của Nguyệt Lương!
Lê Thù nghe tâm tình phức tạp.
Hắn chưa từng gặp Đoàn Can Phong, nhưng nhiều lần nghe người ta nói đến vị này mười ba tuổi đã lập đại công mà dương danh nho tướng.
Không nghĩ tới người tuổi nhỏ thành danh nhiều lần lập chiến công, ở tuổi nhân sinh rực rỡ nhất lại chịu kết cục thế này đây.
Nguyệt Lương tự chui đầu vào rọ rồi.
Ánh mắt Lê Thù rơi trên người Đoàn Can Khải, mơ hồ có loại dự cảm.
Nếu không phải hôm nay bóc trần thân phận Đoàn Can Khải, tương lai chắc chắn y sẽ đi lên một con đường hoàn toàn tương phản với thân huynh.
Lệ thành Cố phủ.
Cố Ương đang ngủ say giấc, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng hạ nhân gác đêm.
Nằm ở trong chăn xoa mắt mấy cái, nhìn nóc phòng tối đen lâm vào trầm tư.
Đây là lần thứ mấy rồi?
"Nói đi, cô ta lại làm cái gì?"
Cố Ương đè tính khí, vén chăn lên ngồi dậy.
Nghe động tĩnh hạ nhân dùng cây châm lửa nhóm đèn, ánh đèn yếu ớt xua tan phân nửa
âm u lại không thể hòa tan tâm tình xấu của Cố Ương.
Hạ nhân ấp úng nói: "Lão gia, Bùi nương tử từ tiểu trúc Kết Duyên về mang theo một vị thô kỹ."
Cố Ương vắt khô khăn vải ướt, chuẩn bị lau lau mặt xua buồn ngủ.
Nghe lời này, kinh ngạc buông lỏng tay.
Khăn vải vắt thành một nhúm rơi vào chậu nước, tóe lên một vũng nước trong.
"Ngươi nói cô ta mang thứ gì từ tiểu trúc Kết Duyên về?"
Không cần lau mặt, hắn bị cả kinh buồn ngủ bay sạch.
Hạ nhân sợ hãi trước khí thế của Cố Ương, càng cúi đầu xuống thấp hơn, hận không thể nhét vào kẽ đất.
"Một thô kỹ... Còn nghe, là Bùi nương tử bỏ ra giá cao mua."
"Thô kỹ?"
Biểu lộ Cố Ương chợt xanh chợt đỏ, cuối cùng hơi bình ổn sắc mặt lại.
"Bùi Diệp coi Cố phủ là địa phương nào? Câu lan ngõa xá sao?"
Hạ nhân tội nghiệp cúi thấp đầu dưới đất.
Lão gia nhà mình là nổi danh tốt tính trong giới danh sĩ, ôn nhuận như ngọc, hàm dưỡng hơn ba mươi năm gần đây bị đánh tan mấy lần.
Hầu như mỗi lần đều là bởi vì Bùi Diệp.
"Đi qua nhìn một chút!"
Chủ viện Cố phủ khá gần khách viện.
Cố Ương bước đi như bay, đi đường mang gió, hạ nhân soi đèn chạy bước nhỏ theo mới kịp.
"Bùi Diệp!"
Cố Ương vừa tới cửa sân viện liền không nhịn được lửa giận hô to họ tên.
Nghe động tĩnh Bùi Diệp thò đầu ra, thật xa đã thấy chủ nhân Cố phủ cất bầu tức giận đi tới.
Giống như ăn thuốc nổ, một giây sau liền có thể đánh bay người chống đối.
"Cố tiên sinh, ta ở đây."
Cô cười đưa tay ra hiệu vị trí của mình với đối phương.
Tần Thiệu và Thân Tang yên lặng lui về sau ba bước, sợ bị lửa giận của Cố Ương quét đến.
"Hạ nhân nói cô giá cao mua thô kỹ?"
Cố Ương nói thẳng, quay đầu quét một vòng, trước tiên phát hiện hai khuôn mặt xa lạ.
Một nam một nữ, nam khôi ngô cường tráng, nữ hơi có vẻ thấp bé, dưới ánh nến làm nổi bật vẻ ngoài kiều mị xinh đẹp.
Bùi Diệp nói: "Quên báo để Cố tiên sinh chuẩn bị."
Cô vỗ ót một cái, nhìn như ảo não, không hề có tí giả trân.
Bùi Diệp lui về sau, ngắn gọn nói thân phận hai người.
Cố Ương nghe được là tội phạm Phượng gia quân truy nã, trước mắt suýt nữa tối sầm.
Ngón tay hắn run rẩy chỉ nói: "Cô cũng không sợ ta lập tức phái người ném bọn họ cho Phượng gia quân?"
"Được nha, nhưng ta nghĩ tiên sinh sẽ không làm thế."
Thu lưu một Lê Thù bị truy nã, bị bắt được cũng có thể bị hỏi tội, giờ còn thêm một Đoàn Can Khải?
Cố Ương: "..."
Bùi Diệp không theo lẽ thường ra bài gần như khắc hắn đến suýt sao.
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Nhưng --
Ánh mắt Cố Ương theo thứ tự đảo qua thân Lê Thù, Đoàn Can Khải và Nghiêm Hoa.
Không biết nghĩ đến cái gì, biểu lộ ảm đạm khó phân.
"Bùi Diệp, cô biết mình thân phận gì chứ?"
Trong đầu Bùi Diệp vang to còi báo động.
Phỏng đoán lời Cố Ương là ý trên mặt chữ hay là có thâm ý khác.
"Ta có thể có thân phận gì?"
Cô chọn một câu trả lời phù hợp nhân thiết, mặt ngoài hững hờ hai tay vòng ngực, kỳ thực âm thầm quan sát phản ứng của Cố Ương.
Mà Cố Ương cũng không hề chớp mắt nhìn mặt của cô, không chịu bỏ sót một chi tiết.
Hồi lâu, hắn hoảng hốt lẩm bẩm một tiếng.
"... Quả thật... Có lẽ do thiên tính là thế?"