Editor: Đào Tử
____________________________
【... Quả thật... Có lẽ do thiên tính là thế... 】
Lời này có ý gì?
Bùi Diệp thầm dỏng tai dài, khẽ phỏng đoán bí mật trong đó.
Dựa theo kịch bản tiểu thuyết trước giờ, có được "Tín vật", thân phận Tiểu Lục là áo ngoài, thân thế chân chính sợ không đơn giản.
Điểm ấy từ Cố Ương đối với Tần Thiệu còn mang một chút xa cách, nhưng đối với Bùi Diệp mang lớp da Tiểu Lục lại đặc biệt dung túng cũng có thể nhìn ra một hai.
Chân tướng là cái gì?
Lẽ nào mẫu thân nguyên chủ Tiểu Lục là ánh trăng sáng của Cố Ương?
Theo tính quyển sách « Hoàng phi thế thân lãnh huyết: Bạo quân tàn độc đừng sủng ta! », ngoặc thế thân, chi tiết ánh trăng sáng ở khắp mọi nơi.
Nội tâm Cố Ương giao chiến đồng thời Bùi Diệp cũng bổ não ít nhất ba mươi vạn chữ ngược luyến.
"Thôi, cô thích giữ lại thì giữ lại."
Câu trả lời của Cố Ương vượt quá dự đoán tất cả mọi người.
"Cái gì? Giữ lại?"
Lê Thù còn tốt, hai người Đoàn Can Khải lại là người lên bảng truy nã, có chân dung truy nã.
Giấu bọn họ ở Cố phủ, Cố Ương không sợ xảy ra chuyện?
Cố Ương nói bổ sung: "Ta cũng nói trước, nếu có dấu tích nguy hại Cố phủ, ta chắc chắn sẽ chính tay đâm bọn hắn."
Hắn nói xong cũng đi ra ngoài phân phó hạ nhân dọn một gian khách phòng.
Thân phận hai người Đoàn Can Khải giấu diếm gắt gao, đối ngoại nói là thô kỹ mua từ hoa lâu và tạp dịch chăm sóc thô kỹ.
Trước khi rời Lệ thành, Đoàn Can Khải còn phải dùng thân phận "Thô kỹ" hoạt động.
Quản gia theo sát sau lưng Cố Ương lau mồ hôi.
Lau mồ hôi phàn nàn nói: "Lão gia, vị Bùi nương tử này trông quá chẳng biết tốt xấu."
Quá hoang đường!
Nào có việc tạm trú nhà khác còn trầm mê thanh sắc?
À, Bùi nương tử còn là cô nương mười một mười hai tuổi.
Quản gia càng nghĩ càng nghĩ lắc đầu.
Tuổi còn nhỏ đã như vậy, nhà ai dạy dỗ ra đấy?
Cô ấy cứu Tần Thiệu lang quân, Cố phủ cũng hẳn dùng thịnh lễ chiêu đãi, nhưng cô không thể dùng việc này áp chế, gây phiền toái cho Cố phủ.
"Không biết tốt xấu à?"
Quản gia dừng bước chân lại.
Hắn phục thị Cố Ương hơn hai mươi năm, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện đã đạt đến cảnh giới nhất định.
Vừa rồi hắn không nghe lầm đấy chứ?
Vì sao nghe ra tâm tình lão gia vô cùng tốt?
Cố Ương dùng giọng điệu cực kỳ vui vẻ nói: "Có lẽ đây chính là thiên tính."
"Thiên tính?" Quản gia cũng mơ hồ, "Thứ cho kiến thức nô nông cạn, chưa bao giờ thấy... Thiên tính như vậy..."
Cố Ương nhìn qua phương hướng khách viện, biểu lộ vui vẻ còn che dấu ba phần đấu tranh.
"... Dù cho xuất thân dân gian, nhưng thiên tính huyết mạch bên trong vẫn tiếp tục duy trì khiến cô bé không tự chủ được vì mình chuẩn bị..."
Trước không nói đến Nghiêm Hoa, tiềm lực tạm thời nhìn không ra.
Nhưng hai người Lê Thù và Đoàn Can Khải, người nào cũng đáng giá mời chào.
Đáng tiếc duy nhất là hai người này xuất hiện quá sớm, trước mắt không phát huy được tác dụng, quá lãng phí.
Cố Ương cất một bụng suy nghĩ trở về chủ viện.
Ngoại trừ hạ nhân phục thị chủ viện, không ai biết ánh nến phòng Cố Ương thiêu đốt đến bình minh.
Thu xếp xong hai người Đoàn Can Khải, Bùi Diệp lấy cớ hơi buồn ngủ, tùy tiện tắm rửa rồi chui vào ổ chăn.
Cô dùng chăn bọc qua đầu, lấy điện thoại thuần thục mở 【 Yêu và nuôi trẻ 】, tìm kiếm 【 Hệ thống ghi chép 】.
Tần Thiệu, Thân Tang, Cố Ương, Lê Thù...
Cô đã tập hợp đủ bốn vị khách hàng giàu tiềm năng, lại thêm một Đoàn Can Khải liền thỏa mãn điều kiện giải cứu A Tể.
Ai ngờ mở 【 Hệ thống ghi chép 】, cô lại nhìn thấy ba thông báo như sau.
【 Chúc mừng người chơi 'A Cha' phát hiện một vị khách hàng giàu tiềm năng 】
【 Chúc mừng người chơi 'A Cha' phát hiện một vị khách hàng giàu tiềm năng 】
【 Chúc mừng người chơi 'A Cha' thành công sưu tập sáu vị khách hàng giàu tiềm năng 】
Bùi Diệp: "???"
Sáu vị khách hàng giàu tiềm năng?
Xem ra không chỉ có Đoàn Can Khải, Nghiêm Hoa cũng là khách hàng giàu tiềm năng hệ thống nhận định.
Bùi Diệp đạt được kết luận này, cả người lâm vào trầm tư.
Tần Thiệu, Thân Tang và Cố Ương không nói, Lê Thù, Đoàn Can Khải và Nghiêm Hoa đều là nhân vật nữ chính Tiêu Phi Nhi sau khi sống lại sớm tiếp xúc.
Điểm chung ba người sau là tương lai sẽ trở thành nhân vật hô mây gọi gió.
Chắc ba người trước cũng vậy?
Đến tột cùng hệ thống căn cứ tiêu chuẩn gì phân chia khách hàng giàu tiềm năng?
"Được rồi, những cái này đều không quan trọng bằng A Tể."
Chuộc A Tể bị bắt cóc, thậm chí
có nguy cơ bị giết mới trọng yếu nhất.
Bùi Diệp tìm quanh【 Hệ thống ghi chép 】 mấy lần, rốt cuộc phát hiện một tin tức có khả năng liên quan đến giải cứu A Tể.
【 Chúc mừng người chơi 'A Cha' hoàn thành nhiệm vụ sưu tập sơ bộ, ban thưởng 'Gói quà trên trời rơi xuống', xin chú ý kiểm tra và nhận 】
Cô lại ấn mở hòm thư trò chơi, quả nhiên phát hiện một phong thư đến từ hệ thống trò chơi, phụ kiện là một lọ thuốc nhỏ mắt không có tên.
【 Đây là một lọ thuốc nhỏ mắt thần bí, sau khi sử dụng tinh thần thoải mái, làm dịu mệt nhọc, hiệu quả vượt trội 】
Bùi Diệp: "???"
Đã nói giải cứu A Tể bị bắt cóc mà?
Cho cô một lọ thuốc nhỏ mắt là sao?
Chữ trên thân lọ thuốc nhỏ mắt đều bị xóa sạch, không có ngày sản xuất, hạn sử dụng, thành phần thuốc, nơi sản xuất...
Chỉ có một ghi chú nho nhỏ.
【 Người chơi 'A Cha' đưa thuốc nhỏ mắt qua hệ thống tin nhắn cho A Tể là có thể trở về ngay 】
Bùi Diệp: "..."
Cô thử chuyển qua hệ thống tin nhắn, trông mong nhìn màn hình trò chơi nửa giờ.
Leng keng --
Đột nhiên, cửa sổ trò chơi vang lên một tiếng chuông mở cửa.
Chỗ cửa trước bị người từ bên ngoài mở ra, Bùi Diệp rốt cuộc nhìn thấy A Tể xa cách ba thu.
"Bé cưng à, bảo bối của ta, rốt cuộc con cũng về rồi!"
A Tể trong trò chơi rất chật vật, toàn thân trên dưới đầy bụi bẩn, trứng còn dán mấy cái băng cá nhân.
Không ngừng bốc lên biểu tượng "QAQ".
【 Hệ thống ghi chép 】 trung thực ghi chép.
【 A Tể rốt cuộc về nhà 】
【 A Tể rất tủi thân, trên đường nó trở về ngã mấy cái té nhào, đầu u u 】
【 Hiện tại A Tể vừa mệt vừa đói vừa buồn ngủ, nhưng nó biết cha ở nhà chờ mình 】
【 A Tể nghe tiếng của cha, nước mắt không khống chế nổi muốn rơi 】
Bùi Diệp nào từng thấy A Tể như vậy?
"Đừng khóc nha, nói cho cha, có phải đồng nghiệp khi dễ con không? Sao lại bị bắt cóc? Ai bắt cóc?"
Để cô biết đứa ác độc nào làm, tuyệt đối phải quơ gậy đánh gãy chân chó người kia, có cái chân thứ ba cũng cắt cho chó ăn.
【 A Tể nghẹn ngào hít mũi một cái, nó viết một phong hồi âm cho cha 】
Bùi Diệp vội vàng mở hòm thư, quả nhiên có một phong【 A Tể hồi âm 】.
A Tể cái gì cũng có thể làm tất, sơ yếu lý lịch nó gửi đi trước đó nhanh chóng được tuyển, công ty mới giao việc cho cậu nhóc.
A Tể nhận offer đi địa điểm công tác mới làm.
Ai ngờ dị biến đúng lúc này phát sinh, công ty A Tể bỗng phát nổ, nó bị vây trong một chỗ tối đen như mực.
Nhưng A Tể nhớ kỹ đường về nhà, nó liền mò mẫm bước đi.
Con mắt không nhìn thấy, trên đường ngã không biết bao nhiêu lần.
Đột nhiên --
Trên trời rơi xuống một lọ thuốc nhỏ mắt, tê mát đến toàn thân nó run rẩy, như có một cỗ lực lượng từ mắt bay thẳng trán, rồi có thể thấy được!
Thế là nó liền lọ mọ trở về.
【...Ծ‸Ծ... 】
【... Nhưng đường dây điện công ty mới hỏng rồi, cũng không biết lúc nào mới sửa xong... Trước đó, chỉ có thể mò mẫm công tác... 】
Bùi Diệp nhìn đoạn chữ viết này lâm vào trầm tư.
Cảm khái công ty mới gân gà.
Sau đó, cô gửi cho A Tể một cái đèn pin năng lượng mặt trời.