Editor: Đào Tử
____________________________
Đoàn Can Khải nhìn Tần Thiệu lấy ra một đống thứ kỳ quái khỏi cái hộp tinh xảo.
Nghi ngờ đồng thời cũng có vài phần hâm mộ.
Trước khi phủ Đoàn Can tướng quân xảy ra chuyện, phụ thân vẫn còn, huynh trưởng tuổi nhỏ thành danh triển lộ tài năng, ấu muội phấn điêu ngọc trác còn trong tã lót, y tựa như rất nhiều đứa trẻ quý tộc khác không buồn không lo, chỗ sầu mỗi ngày chỉ là nên ăn cái gì chơi cái gì vui.
Đoàn Can Khải rủ mắt, đè cảm giác chua xót cuồn cuộn trong lòng.
"Tiên sinh, để ta xào bài nhé?"
Bùi Diệp bĩu môi nói: "Cậu xào thì xào đi."
Cô cũng đâu phải ván nào cũng chơi bẩn, đa phần đều thắng nhờ thực lực và vận khí.
Vả lại, chơi bẩn cũng là một loại thực lực.
Tần Thiệu học động tác xào bài của Bùi Diệp, hai tay cứng ngắc vụng về, xào một lúc lâu mới hài lòng chia bài.
Đoàn Can Khải bị lá bài kì lạ hấp dẫn lực chú ý.
Là nhân vật đã từng được mọi người vờn quanh, trò chơi thú vị nào chưa từng thấy?
Hết lần này tới lần khác hoàn toàn xa lạ với vật trong tay Tần Thiệu, cũng không biết ba người bọn họ chơi trò gì.
Nhưng nhìn ba đôi mắt sáng ngời có thần...
Trò chơi này rất thú vị?
"Tiên sinh, cô thua rồi, dán lên dán lên."
Bùi Diệp chống cằm nói: "Được."
Hai người Tần Thiệu đều lên tay, dưới tình huống không giở mánh khóe thì không có cách nào tùy ý khi dễ.
Bùi Diệp dán cho bọn họ hai tấm giấy, thường thường mình cũng phải dán một cái.
Cô khẽ đảo mắt một vòng, nảy ra một ý.
"Ba người chơi cũng chán, không bằng chơi bốn người, Khải Minh muốn tới thử một chút không?"
Đoàn Can Khải sớm có chút hiếu kỳ, nhưng y và ba thiếu niên không quen, cũng chen không lọt chủ đề.
Hiện tại Bùi Diệp chủ động mời, cũng đang lúc buồn bực ngán ngẩm, y thận trọng gật đầu.
Ở thời đại thiếu hụt thủ đoạn giải trí, trò chơi mới lạ thú vị có thể nhanh chóng cướp lấy lực chú ý người khác.
Hai người Tần Thiệu rất thức thời chừa ra một vị trí, nghe Bùi Diệp giảng quy tắc chơi bốn người.
Cách chơi cũng không khó, Đoàn Can Khải chỉ cần nhớ kỹ quy tắc và số lượng phía trên lá bài là được.
"Trò chơi này ở Huyền An rất được ưa thích?"
Đoàn Can Khải vừa cấp tốc tiếp thu, vừa kinh ngạc kỹ thuật chế tạo lá bài.
Tần Thiệu lắc đầu nói: "Huyền An không có thứ thú vị như thế, đây là tiên sinh từ ngoại vực mang tới."
Đoàn Can Khải biết "Tiên sinh" Tần Thiệu nói chỉ Bùi Diệp.
Thừa cơ hội này, y hỏi một vấn đề hiếu kỳ đã lâu.
"Tuổi cô ấy nhỏ hơn cậu, vì sao cậu tôn xưng là tiên sinh?"
Đến phiên Tần Thiệu ra bài, cậu ta cười nói: "Đạt giả thành sư, dĩ nhiên là tiên sinh có chỗ đáng giá để vãn bối học tập mới xưng tiên sinh."
Đoàn Can Khải: "..."
Y bí mật quan sát Bùi Diệp một hồi lâu.
Thực sự nhìn không ra trên người cô có thứ gì đáng giá để Tần Thiệu học tập.
Hẳn là dạy hư học sinh rồi.
Sau hai ván trò chơi, Đoàn Can Khải hoài nghi năng khiếu của Bùi Diệp là "Trò chơi", ngay cả kiến thức rộng rãi như y cũng bị trò chơi hấp dẫn.
"Trời tối rồi, dùng cái này đi."
Mặc dù đang độ hào hứng, nhưng sắc trời đã lờ mờ tối.
Lúc này mắt Đoàn Can Khải thoáng nhìn cửa sổ xe ngựa của Lê Thù lộ ra ánh sáng trắng quỷ dị.
Nghiêm Hoa cùng xe với Lê Thù bị ánh sáng đột nhiên xuất hiện dọa cư.ơng cứng tại chỗ, mười ngón tay không dám động đậy một chút.
"Đây, đây là quái vật gì?"
Cái này thật sáng...
Lẽ nào Lê Thù hái mảnh vỡ mặt trời xuống?
"Nghe nói gọi là đèn năng lượng mặt trời."
Lê Thù giơ đèn tiếp tục xem sách cờ.
Có đèn pin Bùi Diệp tặng, hắn càng cảm thấy bản thân lúc trước đốt đèn dầu quá đáng thương.
Ngọn đèn nhỏ xíu, ánh sáng yếu, mượn ngọn đèn đọc sách muốn hỏng mắt đến nơi.
Hiện tại đèn pin vừa chiếu, toàn bộ toa xe đều sáng rỡ, sạch sẽ không có mùi khác thường, thoải mái biết bao.
"Đèn, đèn năng lượng mặt trời?"
Nghiêm Hoa nghe không hiểu.
Từng chữ đều biết, ghép lại liền ngơ ngác.
Bùi Diệp cũng chú ý tới tình huống sát vách, tay phải vỗ ót, lấy ra một chiếc đèn bàn năng lượng mặt trời nhỏ, bật công tắc.
Không giống chiếc đèn pin cầm tay ánh sáng trắng của Lê Thù, đèn bàn tạo hình nấm này trông ấm áp mà không chói mắt.
"Chúng ta tiếp tục."
Bùi Diệp xào bài, ngẩng đầu mới phát hiện biểu lộ ba người trong toa xe buồn cười một cách khó hiểu.
"Đây... Vật này... Phát sáng được?"
Bùi Diệp trở tay vứt nồi cho "Ngoại vực".
"Đây cũng là đồ chơi nhỏ mua ở ngoại vực, các nhà các hộ dùng để chiếu sáng, rất sáng còn sạch sẽ nữa."
"Ngoại vực" là thánh cõng nồi rất