(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Lê Thù trí tượng tượng rộng mở


trước sau

Editor: Đào Tử

____________________________

Chờ đã --

Cái quái gì?

Có cô kỳ quái tới mai mối?

Mai cho ai?

Bé con nhà cô?

Một hệ liệt vấn đề phi tốc lướt qua đầu Bùi Diệp.

Để một quả trứng chưa ấp nở trải nghiệm đủ loại hiểm ác trong xã hội, bị hiện thực giày vò thì cũng thôi đi, thế mà còn bị mai mối thúc cưới?

Cho trò chơi trái bom nổ chết luôn đi!!!

Cô sống hơn ba trăm tuổi còn chưa bị thúc cưới đâu.

Không biết nên thương cảm A Tể hay là thương cảm chính mình.

"Tể, có câu lệnh của cha mẹ hơn lời người mai mối, người ngoài làm mai không tính."

Tuy rằng heo nhà mình ủi cải trắng là việc mỗi gia trưởng đều vui mừng, có cải trắng để heo ủi đã không tệ rồi, nhưng Bùi Diệp cảm thấy heo cô nuôi không dễ gì mới lớn đấy.

Dù cục cưng nhà cô là heo, đó cũng là heo moe nhất đẹp nhất, không phải cải trắng nào cũng xứng.

Trên đầu A Tể tung bay dấu chấm hỏi.

【 Không thể tự do yêu đương sao? 】

Phiên dịch ra là --

Đầu năm nay còn lưu hành ép duyên?




Bùi Diệp nhìn chòng chọc mấy chữ này.

Muốn cứu vãn hình tượng phụ huynh tốt đẹp trong lòng A Tể.

Cô căng cuống họng ôn hòa nói: "Ta không phải gia trưởng cổ hủ, nhưng tuổi con còn quá nhỏ, con còn chưa trưởng thành có biết không?"

Để cô biết thân (biến) sĩ (thái) nào ngấp nghé A Tể, tuyệt đối phải nện nó thành bánh bích quy!

Nói xong, A Tể trong trò chơi trầm mặc hồi lâu, lâu đến Bùi Diệp còn tưởng rằng trò chơi có bug.

Trứng A Tể lại toát ra một chuỗi một chuỗi dấu chấm hỏi.

Bùi Diệp nhìn thoáng qua 【 Hệ thống ghi chép 】, phát hiện phía trên thêm một dòng đứt quãng.

【 A Tể rất mê mang, nó cúi đầu nhìn mình một chút %...amp;*# $@ amp;... Sau đó, rơi vào trầm tư 】

Bùi Diệp: "..."

Có dám thả mấy ký tự loạn xạ ra không?

Cô rất dễ hiểu sai.

Hồi lâu, A Tể phản hồi một phong thư, nội dung phong thư ngắn gọn súc tích.

【 Vâng, đã hiểu. 】

Bùi Diệp hơi mệt tim, đây chắc là "Con lớn không nghe cha" trong truyền thuyết rồi.

"A Tể muốn yêu đương à?"

Nếu như đây là ý của A Tể, Bùi Diệp cũng đành bóp lỗ mũi chấp nhận.

【 Không, có cha là đủ rồi. 】

Lần này A Tể hồi âm rất nhanh, một lát sau lại gửi một phong.

【 Công bằng mà nói, cha có ta cũng đủ rồi, đúng không? 】

Bùi Diệp nhìn A Tể trong cửa sổ trò chơi toàn thân đều tràn ngập chờ đợi, trầm trầm lên tiếng.

"Đúng, có A Tể là đủ rồi."

Nhân vật 2D quý tinh không quý nhiều, một A Tể trị giá bằng một trăm!

【 A Tể rất vui vẻ, giá trị tâm trạng +999 】

【 A Tể thẹn thùng, giá trị tâm trạng +999 】

Nhìn màn hình toát ra hơn mười thông báo giá trị tâm trạng, Bùi Diệp không khỏi cười lên.

Đứa nhóc này ăn đáng yêu lớn à?

Ở thời đại ngay cả điện cũng không có, ban đêm buồn tẻ vô vị.



Đã kết hôn còn có thể làm chút chuyện vui sinh mệnh giao hòa, chưa lập gia đình chỉ có thể nhàm chán gãi chân.

Bùi Diệp chơi hai ván chuẩn bị đi ngủ, gửi meme ngủ ngon vào nhóm chat hai người.

Nhắc tới cũng kỳ quái, Bùi Diệp xem không hiểu chữ thế giới này, nhưng Lê Thù lại có thể không chướng ngại sử dụng điện thoại giao lưu với cô.

Vừa gửi meme xong, Lê Thù bên kia cũng nhảy ra một câu.

"Đừng tắt mạng."

Số lần càng nhiều, Lê Thù cũng biết Bùi Diệp có thể khống chế "Mạng", bên kia cô tắt mình sẽ không cọ mạng được, một ít game offline không cần mạng có thể sử dụng, nhưng game online và nhóm chat cần mạng mới dùng được, trong đó còn bao gồm nhóm nhỏ "Tổ hai người gãi chân" này.

Thứ này dùng tốt thật, giao lưu tình báo còn không sợ bị lộ bí mật.

Bùi Diệp: "..."

Đại huynh đệ, phí internet ngươi giao à?

Nghĩ lại, Lê Thù dùng người đầu cống hiến cho cô hơn một vạn công đức, mấy tấm thẻ vẫn bỏ được.

"Giờ này còn chơi trò chơi trực tuyến?"

Lê Thù gửi "Ừ".

"Trò chơi gì?"

Mấy ngày nay Lê Thù vô cùng trầm mặc, rảnh là cúi đầu nghịch điện thoại, cũng không biết một tên ở thời viễn cổ như hắn làm thế nào dựa vào chữ phía trên biết rõ thao tác. Bùi Diệp chưa hề dạy những trò chơi ngoài bắn gà cho hắn, mà Lê Thù có thể vô sự tự thông, tìm tòi cách thao tác điện thoại.

Vì sao cô không thể vô sự tự thông học được chữ thế giới này?

Lê Thù thành thật nói: "Tình sử giữa ta và trăm người."

Bùi Diệp: "..."

Trong nháy mắt biến thành mắt cá
chết.

"Không ngờ gu của ngài đặc biệt thế đấy."

Nghe tên liền biết đây là trò chơi otome cho phái nữ theo hướng harem.

Bùi Diệp tìm tòi cửa hàng ứng dụng một chút, tìm ra trò chơi kia, vội vàng nhìn lướt qua giới thiệu vắn tắt trò chơi.

«Tình sử giữa ta và trăm người » hẳn là một trò chơi công lược, nhân vật chính "Ta" có thể công lược một trăm nam chính sở thích khác biệt.

Thân phận nam chính đủ loại, phổ thông như thương nhân, giáo viên tư thục, phú quý như vương hầu tướng lĩnh, hoàng đế thái tử, từ triều đình đến bách tính phổ thông, hầu như mỗi nam chính bị công lược đều có bối cảnh tương đối độc lập, thỉnh thoảng còn có cảnh tranh đấu gay cấn.

Ngoại trừ nam chính cổ đại, còn có hiện đại, huyền huyễn, tiên hiệp, tương lai tinh tế, thậm chí còn có không phải người...

Lê Thù nói: "Mấy thứ trong trò chơi này rất thú vị."

Đặc biệt là nữ chính "Ta" đến mỗi thế giới công lược nam chính, bối cảnh thế giới chỗ nam chính khiến Lê Thù giật mình.

Lê Thù chơi trò chơi này vài ngày, càng chơi càng kinh ngạc run sợ.



Vì thế còn lấy giấy mực ra ghi chép, ghi những manh mối mình cảm thấy trọng yếu lại.

Manh mối ghi chép càng nhiều, nội tâm Lê Thù càng run rẩy kịch liệt.

Dựa theo nội dung trò chơi lộ ra, thế giới hiện tại của Lê Thù thuộc về "Cổ đại", trình độ khoa học kỹ thuật lạc hậu, ngay cả cơ sở điện lực cũng không có, căn bản là không có cách sản xuất bánh kẹo, đèn năng lượng mặt trời, bài poker... Những vật này ít nhất phải đạt tới thế giới "Hiện đại"???

Bùi Diệp lại nói những vật này đến từ ngoại vực?

Lê Thù chưa từng đi đến ngoại vực, nhưng hắn giao hữu khắp thiên hạ.

Tình cờ nghe bằng hữu nói nơi đó có vẻ là nơi văn minh lạc hậu chưa từng được khai phá.

Cuối cùng, hắn sinh ra một suy đoán cực kỳ lớn gan.

Nếu như Bùi Diệp không nói dối, vậy ngoại vực cô nói không phải chỉ "Âm phủ" cũng không phải chỉ "Nơi man di", mà là ngoại vực chân chính?

Giống thế giới nữ chính « Tình sử giữa ta và trăm người » tồn tại?

Lê Thù biết suy đoán của mình vô cùng hoang đường, nhưng lại không nhịn được suy diễn theo hướng này.

Nếu không thì vô pháp giải thích thứ gọi là "Điện thoại" trong tay hắn, cũng khó giải thích những thứ quái lạ Bùi Diệp lấy ra.

"Được rồi, ta mở mạng cho ngài một canh giờ, ta ngủ trước."

Bùi Diệp mua một tấm thẻ giờ.

Lê Thù dựa vào thông minh tài trí lại công lược một nam chính mưu sĩ nham hiểm, để hắn vì chính mình muốn chết muốn sống. Nhìn kết cục HE, thiếu nữ tuyệt sắc và nam chính mưu sĩ nham hiểm trong y phục màu lam cầm tay nhau, trong đầu Lê Thù lại tung ra một suy đoán đáng sợ.

Chẳng lẽ --

Bùi Diệp cũng giống cô gái trong game muốn công lược người nào đó?

"Không thể nào, nào có người lười biếng như cô ta."

Việc thường ngày của Bùi Diệp trừ ăn uống đi ngủ cũng chỉ thừa chơi game.

Hắn điều khiển con gái rượu vì công lược nam chính thành công, chưa từng ngơi tay dù chỉ một chút, bất cẩn để số liệu không đạt tiêu chuẩn là thành BE ngay.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện