Editor: Đào Tử
_____________________________
Mấy ngày sau, đám người đến Bản thành.
Phượng gia quân đang đánh trận, làm gì còn nhớ mấy người Đoàn Can Khải?
Cho nên Bản thành không có lệnh truy nã bọn họ, đoàn người cũng đến thời điểm tách ra.
"Chúng ta tách ra tại đây đi."
Đề nghị của Bùi Diệp khiến Đoàn Can Khải sinh lòng cảnh giác.
"Tách?"
Người này lại tính làm trò gì đây?
Bùi Diệp vươn thân thể ngồi xe ngựa mấy ngày xe như muốn xốc rã thành từng mảnh, tỏ vẻ đương nhiên nói: "Đừng lo lắng, 'Tách' chính là ý trên mặt chữ. Đã đến Bản thành rồi, các người cũng an toàn, chẳng lẽ còn muốn theo ta cả một đời? Ta không nuôi hai người nổi. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ ước định lúc trước của chúng ta là được, tuyệt đối không thể bày mưu tính kế cho cô gái kia, cái khác ta không quản."
Tâm tình Đoàn Can Khải phức tạp khó tả.
"Thả ta như vậy, cô không sợ ta trợ giúp Diêm Hỏa La tiến đánh Triều Hạ?"
Mấy ngày ở chung, Đoàn Can Khải cũng thấy rõ lập trường của Bùi Diệp, thiếu niên kỳ lạ này đứng bên Triều Hạ.
"Nếu ngươi có bản lĩnh này, vậy thì làm đi. Chỉ là thời điểm hai quân đối chọi nhớ chú ý an toàn, đừng bất cẩn mất đầu."
Bùi Diệp cười hai tay vòng trước ngực tựa vào toa xe, thế đứng lười biếng, phảng phất toàn thân không có xương cốt.
Đoàn Can Khải và Nghiêm Hoa mang hành lý của mình từ biệt với bọn người Bùi Diệp.
Trước khi đi, Đoàn Can Khải để lại một câu nói.
"Ta thiếu cô một ân tình, ngày sau chắc chắn sẽ bảo đảm một mạng cho cô."
Y vẫn kiên trì với phán đoán của mình.
Tai họa ngầm của Triều Hạ không phải một chỗ hai chỗ.
Tựa như một người, một chỗ bệnh không mất mạng, nhưng toàn thân đều là bệnh thì sao?
Y không tin một hai thiếu niên miệng còn hôi sữa có thể để quốc gia toàn thân là bệnh này tìm được đường sống trong chỗ chết.
Đoàn Can Khải sớm qua độ tuổi tin tưởng ngây thơ.
Bùi Diệp cười phất tay: "Nhớ cất kỹ vật ta đưa cho ngươi, thời khắc mấu chốt có lẽ có thể bảo đảm một mạng của ngươi nha."
Đoàn Can Khải cũng không quay đầu lại lên ngựa.
Y đưa tay giơ roi, sánh vai cùng Nghiêm Hoa, móng ngựa cuốn lên khói vàng.
Bùi Diệp lại nhìn về phía Lê Thù.
"Tiên sinh không đi sao?"
Câu trả lời của Lê Thù ngoài dự liệu.
Hắn cười nói: "Ta và y khác biệt, cũng không xác định rõ đi nơi đâu. Bây giờ lại khổ nỗi túi tiền rỗng tuếch, gia sản ban đầu toàn bộ lạc ở lều trại Phượng gia quân. Triều Hạ cũng không có bằng hữu quen biết, muốn tìm nơi mượn nhờ cũng không có, đành làm phiền cô thêm một hồi."
Bùi Diệp bất đắc dĩ nói: 'Ta cứu được ngài không phải cứu tổ tông, ta cũng không hứng nuôi người rảnh rỗi."
Lê Thù chớp mắt nói: "Ta cũng đâu phải người rảnh rỗi. Không dám nói tài hoa cao bao nhiêu, dạy vỡ lòng vẫn thừa sức. Nếu không người chỉ điểm, cô cảm thấy mình vào thư viện Thiên Môn một năm là có thể đuổi kịp những người khác? Đừng để một năm sau bị đuổi học, làm mất mặt mũi Cố Ương."
Hắn làm tây tịch cho Bùi Diệp, chi phí ăn uống coi như tiền công.
Bùi Diệp: "..."
Thành ra cô phải nhờ cậy ngược à?
Lê Thù thành tây tịch lâm thời của Bùi Diệp, cố gắng giúp cô bù đắp chương trình học cơ bản.
Qua Bản thành, mây đen chiến tranh tản đi không ít, dọc theo đường cực ít nhìn thấy bách tính chạy nạn xanh xao vàng vọt.
Hai người Tần Thiệu cũng lộ ra ý cười khoan khoái, ngồi xe ngựa mệt thì cưỡi ngựa, hào hứng còn có thể ngâm tụng mấy bài thơ.
Rất có vài phần ý cảnh yên bình bờ ruộng dọc ngang giao nhau, tiếng gà chó vang lanh lảnh.
Đáng thương Bùi Diệp tuổi đã cao còn bị Lê Thù bắt học bù.
Đừng nói trò chơi, ngay cả thời gian nghỉ xả hơi cũng không có.
May mắn năng lực học tập của Bùi Diệp mạnh đến đáng sợ, mặc kệ thứ gì, Lê Thù nói qua một lần cô đã có thể nhớ kỹ, không thiếu một chữ, thậm chí ngay cả ngắt nghỉ cũng thuật lại y đúc. Lê Thù cũng không khỏi hoài nghi là cô giả vờ "Mù chữ".
"Thiên phú tốt như vậy, kéo tới hiện tại mới vỡ lòng, thật sự là lãng phí."
Bùi Diệp bĩu môi, tức giận liếc mắt.
"Hai chúng ta đừng có dò xét."
Tay phải Bùi Diệp nghịch bút lông, nhìn bút lông linh hoạt xoay chuyển quanh các ngón tay của mình.
"... Ta không phải thực sự mù chữ, nếu như tốc độ học giống đứa trẻ bốn năm tuổi đó mới là chuyện lạ đấy."
Cô chưa từng xem thường bất kỳ một người dựa vào đầu óc ăn cơm.
Dù người này là Lê Thù, một người cổ đại sinh trưởng ở nơi viễn cổ.
Lê Thù có thể không thầy tự rõ,
tìm tòi rõ công năng của điện thoại, thậm chí còn có thể tự mình tải trò chơi, cả ngày trầm mê trò chơi xuyên nhanh công lược, năng lực tiếp nhận sự vật lạ lẫm mạnh và trí thông minh cực cao... Cái này đáng giá Bùi Diệp nhìn thẳng vào.
Lê Thù ngơ ngác một chút.
Hồi lâu mới hồi phục tinh thần, lời muốn nói vòng qua vòng lại cuối cùng nuốt vào bụng.
"Vậy cô... Tiếp theo có tính toán gì?"
Hắn từ bỏ đánh thẳng vấn đề, lựa chọn cách hỏi uyển chuyển.
Bùi Diệp ấn huyệt thái dương nói: "Chẳng phải ta đã nói, muốn chào hàng trăm cái nón xanh cho bách quan Triều Hạ à."
Lê Thù: "..."
Hắn tưởng Bùi Diệp khi đó đang nói đùa.
"Tại sao phải là mũ xanh lét? Hay là... Nón xanh có ý gì đó đặc thù?"
Nói xong, hắn đột nhiên nhớ tới trước đó Bùi Diệp -- 【 Đây chắc là khác biệt văn hóa, là đàn ông... Có lẽ sẽ không muốn hiểu hàm nghĩa của nó 】 -- Và hôm qua hắn vừa cày xong toàn bộ nhánh của trò chơi « Tình sử giữa ta và trăm người »...
Một suy nghĩ đáng sợ chiếm cứ trong đầu của hắn.
Phảng phất có một trăm Bùi Diệp chộp cây gậy, vây vòng quanh ẩu đả não hắn.
"Biểu tình của ngài là ý gì đây? Thu ý nghĩ xấu xa của mình đi!"
Bùi Diệp liếc mắt, ánh mắt lạnh như băng thành công bỏ đi suy đoán của Lê Thù.
Đối phương âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Là người xưa tư tưởng còn đơn thuần, hắn thực sự không thể nào tiếp thu được mớ bồng bông một trăm lẻ một người.
Bùi Diệp tản lời nói thiện ý.
"Nón xanh chính là ý đúng mặt chữ, không có ý giống đầu ngài nghĩ, hiện tại ta cắt vải may cho ngài một cái cũng giống vậy."
Lê Thù: "..."
Tin cô mới lạ, đứa bé này hỏng rồi.
Hắn khẽ nói: "Tại hạ không phải triều thần Triều Hạ."
Từ chối nón xanh một cách nhã nhặn.
Lần này đến phiên Bùi Diệp ngậm miệng không nói.
Bây giờ không phải là triều thần Triều Hạ, nhưng hệ thống nhận định Lê Thù là khách hàng giàu tiềm năng, một ngày nào đó sẽ nhận được nón xanh của Bùi Diệp.
Hai người Tần Thiệu cưỡi ngựa giải sầu trở về, cách cửa sổ xe thám thính tiến độ học tập hôm nay của Bùi Diệp, lại phát hiện Lê Thù hoảng hốt.
"Lê tiên sinh bị thiên phú của tiên sinh làm cả kinh rồi?"
Tần Thiệu cười trêu chọc.
Lê Thù ha ha một tiếng, hết thảy không nói.
Hắn sống ba mươi sáu năm, lần đầu nghe truy cầu hoạn lộ, kiến công lập nghiệp không phải vì rạng rỡ tổ tông hoặc là tạo phúc lê dân bách tính, mà là vì chào hàng nón xanh cho bách quan triều đình. Lý do buồn cười hoang đường như vậy, thoại bản cũng không dám viết.
Hết lần này tới lần khác Bùi Diệp rất nghiêm túc.
Lê Thù không biết nên đồng tình Triều Hạ, hay là đồng tình bách quan Triều Hạ không hề hay biết.
Bùi Diệp thâm trầm nói: "Mặc kệ dự tính ban đầu là cái gì, kết quả cuối cùng đều hi vọng thiên hạ thái bình, dân chúng vô tội có thể sống an cư lạc nghiệp. Còn dự tính ban đầu là vì thiên hạ nhất thống hay là chào hàng nón xanh cho triều đình không trọng yếu, chỉ cần kết quả tốt là được, cái này gọi là trăm sông đổ về một biển."
Lê Thù: "..."
Trăm sông đổ về một biển cái bép!