(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Ngơ ngác


trước sau

Editor: Đào Tử

_____________________________

Vinh vương vừa nằm ngủ đã bị cháu trai nhà mình đánh thức, tôi tớ bên ngoài khuyên thế nào cũng không ngăn được.

"Để bọn họ vào, có lời gì không đợi được đến hôm sau?"

May mắn Vinh vương không có cáu kỉnh vì bị phá giấc, không thì đã dạy hai thiếu niên choai choai cách làm người.

Lăng Triều rụt cổ nói: "Tiểu cữu, lần này cấp bách, mạng người quan trọng."

Vinh vương nhíu mày, ra hiệu Lăng Triều nói tiếp.

Lăng Triều lại nói: "Lang Hạo, cậu nói đi!"

Lang Hạo cung kính dâng thư nhà lên, mặt ngoài tỉnh táo, nội tâm lại thấp thỏm muốn chết.

Cậu ta tin tưởng phụ thân sẽ không thông đồng với địch phản quốc, nhưng người ngoài --

Đặc biệt là vị Vinh vương trước mặt này, y sẽ tin?

Lang Hạo hối hận mình quá hấp tấp rồi, nếu Vinh vương không tin, chẳng phải là mình tự chui đầu vào lưới?

Nhưng thư nhà đã đưa đến tay Vinh vương, cướp về cũng không kịp.

Vinh vương dùng ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve phong thư, dựa vào bút tích nhận biết chữ phía trên, hồi lâu mới buông phong thư xuống, biểu lộ không tính ám trầm cũng không tính nhẹ nhõm.

"Hắn có quan hệ gì với cậu?"

Lăng Triều đoạt đáp: "Tiểu cữu, cậu ấy là đồng môn cùng phòng với con."

"Không phải hỏi con!"

Lăng Triều bị cấm nói.

Lang Hạo cúi đầu nói: "Người phạm tội chính là gia phụ."

"Thân phụ?"

"Không phải, tiểu tử là con nuôi của gia phụ, nghe nói do không đành lòng nhìn tiểu tử chết cóng trong băng tuyết..."

Thời điểm Lang Hạo bảy tám tuổi từng nghe việc mình là con nuôi từ miệng người hầu lắm lời.




Trước đó, cậu ta và các huynh đệ tỷ muội khác vẫn được yêu thương như nhau, không thấy đối đãi khác biệt.

Vinh vương lại hỏi: "Trong nhà chỉ có cậu là con nuôi?"

Hai vấn đề kỳ quái liên tiếp khiến hai thiếu niên lang trở nên cảnh giác, dâng lên dự cảm bất thường làm người ta hoảng hốt.

"Vâng, chỉ có một mình tiểu tử."

Lang Hạo thầm nắm chặt nắm đấm, tim đập như trống chầu.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến cậu ta đứng ngồi không yên.

"Lăng Triều, đi ra ngoài trông coi đi, ta có mấy lời muốn nói với vị đồng môn này."

Lăng Triều khó hiểu, nhưng cậu ta không cách nào chống lại tiểu cữu, bèn đứng dậy cẩn thận từng bước đi ra ngoài.

Cửa lớn khép lại, trong phòng còn sót lại hai người.

"Cậu biết phụ thân mình phạm tội gì chăng?"

Lang Hạo lạnh lùng quật cường nói: "Gia phụ tuyệt đối không phải người bán nước thông đồng với địch, tiểu tử nguyện dùng tính mạng đảm bảo."

"Tội ông ấy phạm là đại tội đủ để tru sát tam tộc."

Lang Hạo nghe xong như rớt vào hầm băng, ý lạnh từ ngoài đánh thẳng cốt tủy, khiến cậu ta lạnh cóng đến toàn thân không thể động đậy.

Tru sát...

Tam tộc?

Lang Hạo phản ứng nhanh chóng, mau tỉnh táo lại cúi đầu phân tích tình cảnh, đáy mắt dâng lên sát ý lạnh lẽo.

Nếu thật phải tru sát tam tộc, Vinh vương trước mặt sẽ không bỏ qua cho cậu ta...

Chẳng bằng tiên hạ thủ vi cường...

Thừa dịp ban đêm chạy trốn...

Ý niệm này xoay quanh trong đầu không bao lâu, câu tiếp theo của Vinh vương lập tức đánh nát tam quan của cậu ta.

"... Mà họa khám nhà diệt tộc này, nguyên nhân gây ra là do cậu."

"Ta?"

Giọng Lang Hạo đột nhiên cất cao.

Làm sao có thể?

Vinh vương nói: "Có người tra được cậu chính là giọt máu năm đó còn sót lại bên ngoài của đại vương Diêm Hỏa La."

Đại thần Triều Hạ thu dưỡng con riêng của hoàng thất nước địch.

Không lấy kẻ ngốc này ra nhận nồi, chẳng phải quá đáng tiếc?

Đem nồi Phượng gia quân thảm bại đổ lên thân kẻ ngốc, hứng chịu lửa giận của Hoàng đế, có thể bảo toàn biết bao người.

Hi sinh một gia đình nhỏ, tạo phúc ngàn vạn nhà.

Lang Hạo kinh ngạc quỳ phịch tại chỗ, lúc này đầu óc trực tiếp đứng máy.

"Vinh vương, Người nói cái gì cơ... Tuy tiểu tử có huyết thống ngoại tộc, nhưng..."

Làm sao có thể là con riêng hoàng thất Diêm Hỏa La?



Thậm chí Lang Hạo hoài nghi đây là ác mộng của mình.

Trong mộng mình nhận được thư nhà, nghe được tin dữ hoang đường này...

Vinh vương nói: "Việc này là thật."

Lúc này Lang Hạo hoang mang lo sợ.

Nếu lời Vinh vương nói là thật, mặc kệ cả nhà dưỡng phụ có bị khám nhà diệt tộc hay chăng, cậu ta đều trốn không thoát một chữ "Chết".

"... Thế cục Triều Hạ nghiêm trọng, mấy trận chiến gần đây hầu như đều thảm bại, hoàng huynh trong cơn giận dữ liên tiếp trút giận lên không ít người, răn dạy võ tướng, sĩ khí trong quân nhiều lần đê mê -- Nếu như bắt được nguyên nhân chiến tranh thất bại ở chỗ có nội gian thông đồng với địch, rồi bắt hoàng tử nước địch lại, giết tế cờ -- Hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể kích phát sĩ khí, để người bị dính líu vào thoát thân..." Vinh vương bình tĩnh nói, "Những người kia muốn cậu chết."

Lang Hạo đã nói không ra lời.

"... Hiện tại, Vinh vương cũng muốn để tiểu tử chết?"

Cậu ta thì hay rồi, không nghe lời
tỷ tỷ căn dặn chạy trốn, ngược lại tự chui đầu vào lưới.

"Không." Vinh vương gấp phong thư kia lại, chuẩn xác mang tới chiếc đèn thiêu hủy nó, "Bản vương có thể để cậu sống."

Lang Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Vinh vương, hoài nghi mình nghe lầm.

"... Không chỉ có thể để cậu còn sống, cũng có thể bảo toàn cả nhà dưỡng phụ cậu khỏi mối họa khám nhà diệt tộc..."

Lang Hạo siết chặt nắm đấm, hô hấp dồn dập.

"Vương gia đang nói đùa sao?"

"Bản vương chưa từng trêu đùa người."

Cánh môi Lang Hạo run run, hồi lâu mới khôi phục khỏi trạng thái tắt tiếng, thanh âm khàn khàn: "Thế... Tiểu tử phải làm gì?"

Để Vinh vương mạo hiểm bảo vệ cả nhà cậu, nói không có ý đồ ai mà tin?

Vinh vương cũng không phải mở từ thiện đường.

"Đúng là thức thời, bản vương thích dạng người giống cậu."

Vinh vương lộ ra nụ cười khẽ hiếm thấy khen ngợi.

Lang Hạo cúi người nghe lệnh.

"Cũng không cần cậu làm cái gì, đi theo Lăng Triều là được, mệnh của cậu -- Từ nay về sau thuộc về nó."

Lang Hạo nghe xong, đầu óc suýt nữa đứng máy tập hai.

"Lăng Triều?"

Vì sao lại là Lăng Triều?

Vì sao không phải bản thân Vinh vương?

"Cậu chỉ cần nói có đồng ý hay không là được, không cần phải để ý đến cái khác."

Lang Hạo cắn răng nói: "Tiểu tử nguyện ý."

Nhưng vì sao lại là Lăng Triều?

Vinh vương là phúc tử dòng đích của tiên đế lại giúp đỡ con thứ tỷ tạo thế?

Hình như chưa từng nghe vị Vinh vương này thân cận với ai trong tôn thất...

Bây giờ bày ra tình thế này, sao nghe cứ quái dị.



Vinh vương hỏi cậu ta: "Cậu rất nghi hoặc?"

Lang Hạo hoảng hốt nói: "Quả thật... Có chút... Vốn cho rằng Vinh vương để mắt tiểu tử, muốn tiểu tử bán mạng cho Người..."

Cái giá nỗ lực lớn như thế lại là vì Lăng Triều...

Mmmm...

Nếu không phải niên kỷ không phù hợp, hắn thật hoài nghi Lăng Triều là sản phẩm bê bối của hoàng thất Triều Hạ.

"Lăng Triều..." Vinh vương phút chốc thở dài, lại nói: "... Về sau cậu sẽ biết đáp án, hiện tại còn chưa phải thời điểm."

Vinh vương mới đầu cũng không nguyện ý chọn Lăng Triều.

Nhưng sau khi đến thư viện Thiên Môn, bỗng có thanh âm để y ngầm hạ quyết tâm.

Là cậu bé!

Ra khỏi cửa, Lang Hạo vẫn ôm biểu lộ suy nghĩ viễn vông, không có chút lạnh lùng ngàn dặm cự người ngoài giống bình thường.

"Sao rồi? Tiểu cữu sẽ nói giúp cậu chứ?"

Lang Hạo nhìn bạn cùng phòng quanh năm áo đỏ, hận không thể đem bốn chữ cậu ấm phách lối khắc vào trán.

"Đã giải quyết."

Bản lĩnh của Vinh vương, cậu ta đã từng được nghe.

Dưỡng phụ ở nhà thường xuyên tán dương vị này, thậm chí rất xem trọng khả năng y xử thái tử đăng cơ.

Bây giờ Triều Hạ tựa như năm đó, lầu cao bị nghiêng.

Vinh vương mới có thể so với Thế Tông, mà năng lực của thái tử hiện tại không đủ để ngăn cơn sóng dữ...

Tập tục Triều Hạ được khai sáng, vì giữ vững quốc gia, một đám đại thần rất vui lòng thay thái tử.

Mà thái tử có vui hay không vui, cái này không trọng yếu.

Ánh mắt Lang Hạo kín đáo nhìn Lăng Triều, lờ mờ có loại cảm giác...

Vị bạn cùng phòng này...

Đừng nói là sung rụng tận miệng nha?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện