Editor: Đào Tử
_____________________________
Cất suy diễn không ai biết, Lang Hạo nói bóng nói gió.
Sau nhiều lần xác nhận, cậu ta mới tin Vinh vương và Lăng Triều thật sự là quan hệ cậu cháu đơn thuần.
"... Thật đúng là cậu ấm may mắn đến khiến người ta ghen tỵ..."
Lăng Triều đích thật là thiếu gia ăn chơi, nhưng lại không phải loại cặn bã đến không có điểm mấu chốt.
Thay vì nói cậu ta muốn làm thiếu gia ăn chơi, chẳng bằng nói là mượn danh "Cậu ấm" bảo hộ chính cậu ta.
Lại thêm Lăng Triều tuổi nhỏ, bất luận là tính cách hay là cái khác đều chưa chân chính định hình, còn có chỗ uốn thẳng.
Lang Hạo cảm thấy tên nhãi này còn có thể cứu.
Từ đêm nay bắt đầu, Lăng Triều phát hiện quan hệ bạn cùng phòng và mình lập tức kéo gần.
Cùng ra cùng vào, cùng ăn cùng ở, thường ngày đi theo như hình với bóng.
Lăng Triều cho rằng đây là phương thức biểu đạt thiện ý và hữu nghị của bạn cùng phòng.
Trong lòng hơi khó chịu, nhưng cũng không mở miệng đuổi người.
Đây chính là bằng hữu đầu tiên không dựa vào Bùi Diệp, dựa vào chính cậu ta quen biết.
Nếu như --
Lang Hạo không vây xem cậu ta bị Bùi Diệp dạy (bạo) dỗ (đánh), có lẽ cậu ta sẽ càng vui vẻ hơn.
"Chậc chậc, không bò dậy nổi nữa?"
Lăng Triều chật vật nằm rạp trên mặt đất, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày sạch sẽ không nhiễm bụi bặm, cậu ta nhìn mà vừa hận vừa vô lực.
Cậu ta bị chủ nhân đôi giày giẫm trên mặt đất đánh, ăn mấy miệng đất, đôi giày này thế mà còn sạch sẽ tinh tươm.
Căn bản không tôn trọng mấy hạt bụi bị cậu ta đè trên mặt đất đâu!
"Ai, ai nói ta không đứng dậy nổi!"
Lăng Triều phẫn hận nện đất, thân thể quỳ sụp bỗng nhiên bổ nhào về phía trước, hai tay duỗi ra muốn ôm chân Bùi Diệp.
Cuối cùng đổi lấy trời đất quay cuồng, đầu vai bị đạp lưu lại dấu chân.
Cậu ta cắn răng quơ lấy binh khí trên giá.
Mà bạn cùng phòng của cậu ta và Tần Thiệu, Thân Tang đang cắn hạt dưa, thuận tiện nghiên cứu thảo luận nan đề học tập hôm nay gặp phải.
"... Cậu ấy thật chưa bị đánh chết sao?"
Cậu ta biết mỗi ngày Lăng Triều đều mặt mũi bầm dập trở về, nhưng lại không biết những thương thế này là do Bùi Diệp đánh.
Cậu ta còn tưởng rằng Lăng Triều và cậu ấm nào đó mỗi ngày hẹn nhau ra ẩu đả.
Nhìn Lăng Triều bị Bùi Diệp xem như bóng đá, mà Vinh vương không có chút phản ứng nào, Lang Hạo không nhịn được hoài nghi suy đoán liên quan tới Lăng Triều có thể "Nằm thắng" của mình.
"Trời định giáng cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho người khốn khó tâm trí nhọc nhằn gân cốt... Nếu ngay cả chút đau khổ ấy còn ăn không nổi, chẳng bằng tự tay phế bỏ, tránh để chướng mắt."
Đây là câu trả lời lãnh đạm bạc tình bạc nghĩa của Vinh vương khi Lang Hạo thăm dò.
Nghe vậy Lang Hạo không khỏi đồng tình với Lăng Triều.
Nằm thắng cũng không dễ, từng phút từng giây đều có nguy cơ chết bất đắc kỳ tử.
"Mệnh Lăng Triều cứng lắm đấy, bị đánh mấy tháng vẫn chưa thấy cậu ấy chết."
Tần Thiệu kéo suy nghĩ của cậu ta về.
Thân Tang cũng nói: "Trong tay Bùi tiên sinh còn có bí phương, hôm nay mình mẩy bầm dập, nhưng ngâm thuốc thang, ngày hôm sau còn có thể sung sức nhảy loạn."
Trước kia chỉ có Tần Thiệu gọi Bùi Diệp "Tiên sinh", Thân Tang tình cờ nghe cô phân tích chiến trận cho Lăng Triều cũng sửa xưng hô lại.
Bất luận là Lăng Triều bị đánh hay là mấy thiếu niên đứng ngoài quan sát, bọn họ đều nhìn ra được Bùi Diệp nghiêm túc dạy bảo.
Mặc dù...
Thủ đoạn hơi thô bạo máu me.
"... Cậu là đang giết địch, không phải đang so tài giao lưu, cán thương đâm bả vai ta có thể đâm chết ta sao?"
Bùi Diệp một chân giẫm thương của cậu ta trên mặt đất, khiến Lăng Triều chịu lực mạnh trọng tâm không vững ăn thêm một miệng đất.
"Đứng dậy, chỗ nào giế.t chết người được thì đánh chỗ đó."
Lăng Triều khẽ cắn môi.
Vừa công kích còn vừa phải bị Bùi Diệp trào phúng đâu là sơ hở, đâu là sơ hở cô cố ý lộ ra...
Thân thể tổn thương là cái kế, mấu chốt là tinh thần bị công kích quá dày đặc.
Đơn phương chỉ đạo kết thúc, Lăng Triều lại bị sắp xếp huấn luyện thân thể khô khan nặng nề.
"... Ta không còn sức..."
Lăng Triều nằm trên mặt đất, thân y phục đỏ đã sớm bẩn không nhìn ra màu sắc vốn có.
Lúc này, một tiếng nói tuyệt đối không có khả năng xuất hiện truyền vào tai cậu ta.
"Lăng Triều."
Một cỗ kíc.h thích mãnh liệt từ đuôi xương cụt truyền thẳng đến đại não, đánh Lăng Triều nhảy cẫng người lên.
"Tiểu cữu!"
Người tới chính là Vinh vương mấy ngày không gặp, mấy thiếu niên khác thấy thế đứng dậy hành lễ.
"Tiểu cữu... Con, con là..."
Cậu ta sợ Bùi Diệp bị hiểu lầm, muốn giải thích.
Ai ngờ Vinh vương lại nói: "Vừa rồi Bùi nương tử căn dặn con cái gì?"
Lăng Triều cúi đầu nói một lần.
"Vậy con còn đứng tại chỗ làm gì?"
Lăng Triều mờ mịt hả một tiếng, chợt kịp phản ứng.
"Con, con đi ngay! Đi liền!"
Đợi cậu ta chạy mất tăm, Vinh vương mới quay về thở dài với Bùi Diệp.
"Đứa nhỏ Lăng Triều này còn phải phiền tiên sinh."
Vinh vương xưng hô với thiếu nữ nhỏ hơn mình là "Tiên sinh", thở dài hành lễ, cái này khiến mấy thiếu niên nhìn thấy trợn mắt hốc mồm.
Bùi Diệp thế mà còn phóng khoáng nhận phần lễ này.
"Vinh vương không cần đa lễ, Lăng Triều là thiếu niên rất được người khác ưa thích, ta và cậu ấy cũng coi như có duyên phận, không tính phiền phức."
"Được người khác ưa thích? Tiên sinh không cần khen nó, đứa bé kia bộ dáng gì, trong lòng ta rất rõ. Thanh danh ở đô thành một đống hỗn độn, bách tính nhắc đến cậu đều cho là thiếu niên ăn chơi... Cũng may có mấy phần phúc mỏng, gặp được tiên sinh nguyện ý giúp nó một hai."
Lời này đặt ở bối cảnh hiện đại không kỳ quái, gia trưởng lấy lòng giáo viên là thao tác cơ bản.
Nhưng đặt ở bối cảnh hiện tại, ba thiếu niên vây xem muốn bay màu.
Tư thái Vinh vương đối mặt với Bùi Diệp...
Có thấp quá mức rồi không?
Bùi Diệp lại không cảm thấy có vấn đề.
"Lăng Triều đích thật là gốc cây đáng làm người kế tục, chỉ tiếc lệch khóa nghiêm trọng."
Vinh vương nói: "Tiên sinh đừng lo, ta sẽ phái người đốc thúc."
Văn võ hai tay nắm vững, hai tay đều phải nắm cứng.
Lăng Triều đang chăm chỉ luyện tập hắc xì thật to.
Cậu ta lờ mờ cảm thấy có hai cặp mắt đáng sợ nhìn chằm chằm mình, đến nỗi đầu cậu ta tê rần, vừa nghiêng đầu lại không có ai.
"... Chẳng lẽ là quỷ..."
Tim Lăng Triều run lên.
Vừa nghĩ tới Bùi Diệp ở cách đó không xa, cậu ta lại can đảm hơn một chút.
Đợi cậu ta hoàn thành nhiệm vụ, y phục bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, mùi mồ hôi bẩn gần như có thể hun chết người, Vinh vương đã đi.
"... Cậu là kẻ kém nhất ta từng dạy đấy."
Nhìn Lăng Triều, Bùi Diệp lắc đầu thở dài.
Lăng Triều hữu khí vô lực phản bác: "Ta thiên phú hơn người, lời này của cô lừa gạt ai được?"
Bùi Diệp bĩu môi.
"Ta chưa từng gạt người."
Cô thật không nói láo, dù là năm đó cô làm huấn luyện viên cho học sinh trường quân đội còn là tân binh, những học sinh kia cũng quăng Lăng Triều mấy trăm con phố.
Sự tiến bộ của Lăng Triều ở thế giới này coi như nhanh, nhưng ở chỗ Bùi Diệp thật sự là chậm còn hơn