Editor: Đào Tử
_____________________________
"Vương gia 'Người kia' Người nói là nhân vật phương nào?"
Một câu ngắn ngủi của Vinh vương đã gợi lòng hiếu kỳ vô tận của Lang Hạo.
"Người kia" đến tột cùng là ai, thế mà có thể chống cự thế cường công của Diêm Hỏa La với Triều Hạ, vì lớp thiếu niên trẻ trưởng thành tranh thủ thời gian quý giá?
Hai tay Vinh vương chắp phía sau, cặp mắt xám vô thần ngắm hướng hoa cỏ chăm sóc tỉ mỉ ngoài cửa sổ.
Chỉ cúi đầu xuống, cặp mi dày rung động theo, tung bóng mi tinh xảo dưới mắt.
"Thân phận người này tạm thời vẫn là bí mật, đợi thời cơ chín muồi tự nhiên sẽ biết được."
Vinh vương lại nói: "Cũng có ba phần tình nghĩa với bản vương, chỉ cần người kia không chủ động công khai, bản vương sẽ không đi hủy cái đài này."
Không nói cho Lang Hạo không phải do không tín nhiệm.
Lang Hạo ngạc nhiên, vô thức ngẩng đầu nhìn Vinh vương đang đối mặt với mình.
Đã thấy thanh niên mặc trường sam sương sắc khoát tay.
Thản nhiên nói: "Lui xuống đi, coi chừng Lăng Triều thêm, vất vả cho cậu rồi."
Vất vả này không khổ cực mấy, dù sao phần lớn thời gian đều là Bùi Diệp dạy (đèo) Lăng (con) Triều (trai).
Ngược lại là mượn quan hệ Lăng Triều quen được nhóm người Bùi Diệp.
Lang Hạo phát hiện một hiện tượng vô cùng thú vị.
Bùi Diệp học sinh nhân duyên kém nhất trong truyền thuyết, giao hữu không nhiều nhưng rất tinh, cũng có thể nói rất kén chọn, không có tiềm lực cô không thích phản ứng.
Cô còn có ý thức giúp Lăng Triều kết nối với bằng hữu của mình, trợ giúp mở rộng nhân mạch trong thư viện, dựng nên hình tượng chính diện tích cực.
Nếu không phải tận mắt thấy Lăng Triều và mấy học sinh trẻ tuổi tuổi nhỏ nổi danh trò chuyện vui vẻ, ấn tượng thiếu gia ăn chơi cũng phai nhạt khỏi tiềm thức mọi người, Lang Hạo thật không tin thiếu niên áo đỏ nhiệt tình hào phóng hiện tại là cậu ấm ương ngạnh phách lối mang theo roi kia trước.
Chẳng lẽ là dưới roi vọt đánh ra anh tài?
Lang Hạo không thể không đem sự biến đổi và tiến bộ của Lăng Triều quy công cho giáo dục (nằm) roi vọt (thắng) của Bùi Diệp.
Mà Đức Thuần tộc cơ Tiêu Phi Nhi vừa vào học đã giao hữu rất nhiều, nói chuyện với ai cũng có thể để người ta hứng gió xuân dần dần bị cô lập.
Nói bị cô lập cũng không đúng, chỉ là học sinh tiềm lực tương đối cao chậm rãi xa cách cô ta, mà học sinh bây giờ quay chung quanh cô ta lấy lòng phần lớn đều có chỗ mưu đồ.
Không phải mưu vầng sáng Đức Thuần tộc cơ thì là để ý Tiêu Phi Nhi đối xử mọi người hào phóng.
Bùi Diệp tổng kết loại hành vi này gọi là "Chó liếm, kiếm chút thức ăn cho chó".
Tất cả mọi người phải kiếm cơm, chó liếm cũng phải kinh doanh nha.
Lang Hạo nghe suýt nữa không kìm được biểu lộ cao ngạo lãnh khốc.
"Bùi tiên sinh, nói người là chó... Sợ là không thỏa đáng."
Học sinh cùng một thư viện, ngày sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cần gì làm mất lòng nhau?
Lăng Triều vác vật nặng huấn luyện thể năng mệt mỏi hồng hộc thở phì phò, nghe nói như thế giữ im lặng.
Tiêu Phi Nhi từng là nữ thần cậu ta thầm mến, hình tượng mối tình đầu hoàn mỹ cậu ta ký thác hướng tới.
Dù là ánh mắt Tiêu Phi Nhi vung ra ở bậc thang đá đánh nát hình tượng nữ thần trong suy nghĩ của cậu ta, nhưng Lăng Triều thoát fan biểu thị sẽ không giẫm ngược.
Từng thích, không hối hận!
"Có gì không thỏa đáng? Cậu không cảm thấy hình tượng rất sinh động? Ta cảm thấy mình có thiên phú viết hịch văn chinh phạt, cam đoan ba quân chưa đánh đã mắng địch nhân máu chó phun đầy đầu."
Lang Hạo: "..."
Tốt, đích thật là rất có hình tượng.
Nhưng đối tượng bị mỉa mai lại là Tiêu Phi Nhi...
Tiêu Phi Nhi...
Con ngươi màu sáng của Lang Hạo tối ngầm, thở dài mang nỗi phức tạp.
Dung mạo của cô ta thật rất giống người kia...
Đặc biệt là thời điểm trang điểm tinh xảo, thân váy hoa thường, tư thái cao cao tại thượng, mắt không vẩn bụi càng tương tự.
Nhưng --
Lang Hạo cẩn thận hồi ức xa xăm.
Cậu ta phát hiện người phụ nữ trong trí nhớ thay vì nói là mắt không vẩn bụi, chẳng bằng nói người ấy vốn đứng trên mây, trong mắt không phải không người, mà là trong mắt chứa quá nhiều người.
Đa tình cũng vô tình, không ai có thể độc chiếm một chỗ cắm dùi trong đôi mắt kia.
Tiêu Phi Nhi và người ấy...
Chung quy là tư thái tương tự, mà không phải thần thái rất giống.
Nói đến thần thái, Lang Hạo lặng lẽ cảm thấy Bùi Diệp càng tương tự.
"Chậc chậc chậc, giờ còn chưa đầu xuân đâu, thiếu niên đã tư xuân?"
Một cái tay thình lình huơ huơ trước mặt cậu ta, gọi tinh thần Lang Hạo trở về.
Lang Hạo liếc mắt, nâng thẻ tre ngăn trở mặt.
Lăng Triều giễu giễu nói: "Càng che càng lộ, cậu mới một mực nhìn Tiêu Phi Nhi? Đừng nói là thích cô
ấy nha?"
Quanh mình đều là tiếng đọc chậm êm tai, Lang Hạo cũng không sợ mình bị nghe lén.
"Không, ta phát hiện Tiêu Phi Nhi và Bùi tiên sinh, cậu không cảm thấy tướng mạo hai người khá tương tự?"
Tay phải Lăng Triều nắm cuốn thẻ tre chống má, cẩn thận hồi tưởng mặt Bùi Diệp.
_(:з)∠)_
Hoàn toàn không nhớ ra được, cậu ta nghĩ tới hai chữ "Bùi Diệp", trong đầu sẽ hiển hiện giày và chân của cô, đá người đau nhức sâu tận xương tủy.
"Bọn họ... Tương tự sao?"
Lang Hạo nói: "Bùi tiên sinh tuổi tác còn nhỏ, mà Tiêu Phi Nhi sớm đã cập kê, mới đầu không thấy giống lắm, hiện tại càng nhìn càng giống."
"Có lẽ là trùng hợp, trên đời này người tướng mạo tương tự nhiều mà."
Cậu ta không giẫm ngược, nhưng cũng không thể không thừa nhận bản tính Tiêu Phi Nhi còn nhiều thiếu sót, không so được với Bùi Diệp.
Người thông minh ở chung với Tiêu Phi Nhi nhiều, luôn có thể tìm ra điểm không thích hợp.
Đức Thuần tộc cơ chưa từng dùng thực tình kết bằng hữu với người.
Nhưng không lấy thực tình đổi thực tình, người thông minh đối đãi với cô ta cũng chỉ là ngoài mặt.
Mà bản thân cô ta dường như còn chưa phát hiện không hợp lý.
"Cậu không biết... Lúc ta còn rất nhỏ, từng gặp một người rất giống hai người họ, người kia là ân nhân của ta."
Lăng Triều vừa mở thẻ tre liền bị chữ phía trên làm bối rối cuồn cuộn, bỗng nhiên nghe nói như thế, thần kinh hóng chuyện lập tức online.
"Giống ư? Chẳng lẽ là người nhà của Bùi tiên sinh?"
Tiêu Phi Nhi là thứ nữ quan nhỏ, có phụ có mẫu, mà Bùi Diệp lại là cô nhi không phụ mẫu.
Người phụ nữ Lang Hạo nói có lẽ có quan hệ với Bùi tiên sinh?
Trên đời không có trùng hợp vô duyên vô cớ, có khi tồn tại liên hệ nhất định.
"Chắc không phải, tuổi tác không khớp."
Khi đó Lang Hạo mới ba tuổi, cậu ta tinh nghịch trộm xuất phủ bị kẻ lừa phỉnh bắt đi, kẻ lừa phỉnh còn hung hăng ẩu đả cậu đang khóc rống không ngừng.
Cậu ta cũng không biết dũng khí từ đâu chơi liều, thừa dịp tên đó không chú ý nhảy ra khỏi xe ngựa phi nhanh.
Tên kia phát hiện động tĩnh hùng hổ muốn tới bắt cậu ta, thời điểm cậu đã tuyệt vọng lại nghe được thanh âm giống như tiếng trời.
Âm vang như chuông, dễ nghe êm tai.
Theo sát là một đôi giày thêu thùa tinh xảo, còn có một đôi tay tinh tế mang theo chút lạnh ôm cậu ta lên.
"Người nào gan to như vậy, ức hiếp tiểu lang quân phủ nhà ta?"
Kẻ lừa phỉnh lấn yếu sợ mạnh, thấy người tới là người phụ nữ quần áo lộng lẫy, đầu đội mũ sa nặng nề, còn có hộ vệ đi theo, liền sợ hãi đến tè ra quần chạy trốn.
"Bắt tên kia lại..." Người phụ nữ căn dặn người bên cạnh, lại quay đầu nghiêng thân nhìn về phía Lang Hạo, cố gắng nở nụ cười trên gương mặt lạnh, "Con là tiểu lang quân nhà ai, phái người đưa con trở về được chứ?"
Xuyên qua màn sa đen, Lang Hạo nhìn thấy một gương mặt tinh xảo.
Rất đẹp, nhưng lại không giống nét đẹp nhu hòa lưu hành đương thời.
Đó là loại khí khái hào hùng sắc bén không nói ra được, nhưng vẻ buồn rầu ở hai đầu lông mày lại hòa tan phần vẻ đẹp này không ít.
Người phụ nữ khom người ôm Lang Hạo đến toa xe ấm áp, lúc này cậu ta mới phát hiện bụng người phụ nữ nhô lên đường cong mượt mà, khoảng chừng được bảy tám tháng.