Editor: Đào Tử
_____________________________
Lang Hạo thút thít nói ra chỗ ở, cuối cùng khóc đến mệt, ngủ ở trong ngực người phụ nữ.
Tỉnh lại đã ở trong nhà, chung quanh là người nhà nét mặt sốt sắng.
"Phụ thân nương, tỷ tỷ ân nhân cứu con đâu rồi?"
Hạ nhân lại nói ở cửa ra vào phát hiện cậu ta ngủ, cũng không nhìn thấy bóng dáng ân nhân.
"Nếu như là con gái ân nhân, tuổi Bùi tiên sinh quá nhỏ, không phù hợp."
Lang Hạo bác bỏ khả năng này.
Về sau lại sửa lời nói: "Đương nhiên, có lẽ ân nhân về sau lại sinh thêm, nhưng ta nghĩ ân nhân sẽ không sơ ý để con mình bị bắt mất."
Vị ân nhân ấy dịu dàng cẩn thận như vậy.
Nếu người ấy có đứa bé, tất nhiên là cực yêu nó, sao lại dễ dàng để đứa trẻ bị người ta bắt cóc?
Lang Hạo nói: "Suy tính chút, tuổi cái thai ấy đến nay chắc ngang cậu."
Phục rồi phục rồi.
Lăng Triều than thở nói: "Chuyện hồi ba tuổi, hay là ba tuổi mụ, thế mà còn có thể nhớ đến bây giờ."
Thế giới học bá quả nhiên không hợp với cậu.
Lăng Triều ngay cả mình mấy tuổi tè dầm còn không nhớ được.
Lang Hạo nói: "Có lẽ là khí chất tướng mạo ân nhân quá đặc biệt, khi đó lại cực độ sợ hãi, cho nên nhớ kỹ khắc sâu."
Sau khi lớn hơn một chút cậu ta dạo thật nhiều vòng quanh nơi cũ cũng không gặp ân nhân.
Lại thêm phụ thân chuyển đi nơi khác, cả nhà rời chỗ kia, Lang Hạo cho tới nay cũng không tìm được vị ân nhân này.
"Có lẽ người ta dọn nhà, ài... Đó là chỗ nào, có lẽ về sau ta có thể từ bi giúp cậu tìm xem?"
Lang Hạo nói: "Miện thành, quận Cảng, Cừ Châu, nội thành gần một nơi gọi là ngõ Tương Tư."
Lăng Triều nghe thấy quen tai.
Móc lỗ tai suy nghĩ cả buổi, rốt cuộc tìm được ký ức liên quan.
"Thật là trùng hợp, chỗ kia là đất phong của mẫu thân ta, cách ngõ Tương Tư hai con đường chính là tư trạch ở Miện thành của mẫu thân."
Thân là trưởng đế cơ, dù chỉ là con thứ, cũng được hưởng đất phong.
Mặc dù đất phong không lớn, nhưng cũng không quá nghèo, trị an không tệ, Nhu Tuệ trưởng đế cơ xây thật nhiều tư trạch thuận tiện nuôi trai lơ.
_(:з)∠)_
Tư trạch gần ngõ Tương Tư chính là một trong cứ điểm mẫu thân nuôi trai lơ.
Lăng Triều ngay từ đầu rất phản cảm điểm ấy, nhưng về sau phát hiện trai lơ của mẫu thân và ngoại thất phụ thân nuôi bên ngoài, ít ra mẫu thân sẽ bận tâm cảm thụ của cậu ta, chưa từng mang dòng dõi trai lơ, mà phụ thân thì bất đồng, con riêng con ngoài giá thú một chuỗi một chuỗi một chuỗi...
Không so sánh sẽ không có tổn thương.
So sánh với nhau, mẫu thân nuôi trai lơ không phải chuyện làm người ta quan ngại lắm.
Đường đường là trưởng đế cơ một nước, nuôi mấy tên trai lơ thì thế nào?
Nuôi nổi thì nuôi thôi, trong nhà còn thiếu một đôi đũa?
"Nể tình quan hệ chúng ta còn tốt, sau này có rảnh sẽ gửi một phong thư cho mẫu thân, để người lưu ý, có lẽ có thể tìm được ân nhân của cậu."
Lang Hạo gật đầu.
Mặc dù không ôm hy vọng, nhưng ý tốt của Lăng Triều cậu nhận.
Thư viện Thiên Môn tựa như là thế ngoại đào nguyên ẩn mình giữa thế tục, mà thế cục bên ngoài không ngừng biến.
Lệ thành bị công hãm, nạn dân không nhà để về chỉ có thể lên đường chạy trốn.
Phượng gia quân bại lui về Bản thành, chủ soái tại một trận yến tiệc hương diễm nứt tim chết bất đắc kỳ tử, mọi người đều cho rằng là trời cao báo ứng.
Chủ soái tham công cấp tiến mới dẫn đến Lệ thành bị đại quân Diêm Hỏa La đánh hạ, mấy vạn bách tính bị tàn sát, Lệ thành phồn trước kia dưới nhát đao lửa của Diêm Hỏa La hóa thành phế tích.
Vỡ tim chết bất đắc kỳ tử mà không phải sét đánh, trời cao đã rất cho mặt mũi.
Chủ soái vừa chết, sĩ khí tàn quân Phượng gia quân vốn sa sút càng vô tâm tác chiến, một đêm đào binh mấy ngàn.
Lúc này, chủ soái mới vào cương vị, lớn mật bắt đầu dùng một tên trẻ tuổi là Đoàn Can Khải, còn để một tráng hán gọi Nghiêm Hoa lạ lẫm lãnh binh.
Phượng gia quân đóng giữ Bản thành mấy ngày, chỉnh đốn tàn binh, lại lần nữa giao chiến với Diêm Hỏa La đuổi tới.
Trận chiến dịch không được coi trọng này chưa hoàn toàn nghiêng về Diêm Hỏa La.
Cho đến khi thu binh, dưới thành đã la liệt mấy ngàn thi thể địch nhân.
Bản thành chưa phá, tinh thần đê mê bắt đầu giương lên.
"Hết thảy đều dựa theo ý của Người làm theo, chỉ là -- Tại hạ vẫn có một chuyện không hiểu."
Đoàn Can Khải thân mặc nho sam xanh đen, ngồi đối diện người toàn thân bao phủ trong sa đen,
trông thân hình người này hơi mảnh mai.
"Có chuyện gì không hiểu?"
Người kia mở miệng, lại là giọng nữ trầm tương đối thấp, mang theo chút khàn khàn và tang thương.
"Hổ phù Phượng Gia quân trong tay Người, là thật hay giả?"
Sau màn sa đen bật ra tiếng cười khàn khàn.
"Dĩ nhiên là thật."
"Của thái tử Triều Hạ?"
"Không, ta!"
Đoàn Can Khải: "..."
Nói cách khác, "Hổ phù" trong tay thái tử cũng là giả?
Y đột nhiên khá thương cảm thay chủ cũ, giày vò cả buổi, hàng mẫu cô ta phỏng chế cũng là giả?
"Vì sao Người lại trọng dụng tại hạ? Dù sao, lúc trước hổ phù giả suýt nữa làm hại Lệ thành bị diệt."
Người phụ nữ nói: "Cậu cũng đã nói là suýt nữa. Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, người trong tay ta có thể dùng không nhiều."
Không so đo hành vi đã từng của Đoàn Can Khải, bởi vì bọn họ là "Cá mè một lứa".
Nếu không phải Diêm Hỏa La thật sự nhảy nhót quá đáng ghét, bà cũng sẽ ra tay với Lệ thành.
"... Ngược lại là cô gái giống ta mà cậu nói khá thú vị..."
Không có bất kỳ con đường nào lại có thể phỏng chế hổ phù gần giống với hàng thật...
Thú vị.
Đoàn Can Khải nói: "Có lẽ sẽ trở thành biến số."
Xử lý là an toàn nhất.
Người phụ nữ nghe ra sát ý trong lời Đoàn Can Khải, khàn khàn nói: "Dù sao cũng là chủ cũ, trở mặt vô tình như vậy không thỏa đáng."
Mày Đoàn Can Khải cũng lười nhíu.
"Tính là 'Chủ cũ' gì chứ."
Đoàn Can Khải càng xem trọng vị vương tử Diêm Hỏa La kia.
Sau khi y và Bùi Diệp tách ra liền dẫn Nghiêm Hoa đi về hướng Diêm Hỏa La.
Ai ngờ vận khí quá tệ, thời điểm nghỉ đêm ở dân trạch bị đánh gục, tỉnh lại đã ở nhà giam.
Người phụ nữ trước mặt lấy chân dung truy nã của hai người ra, cho bọn họ hai con đường --
Thần phục, hoặc là chết!
"Ngươi có năng lực gì để ta thần phục?"
Người phụ nữ nói: "Bằng việc ta chính là hoàng đế Triều Hạ, đế vương tương lai nhất thống thiên hạ, đây chẳng phải là điều ngươi kỳ vọng? Ngươi và ta không phải người đồng đạo, vậy thì ta phải giết người. Ngươi cam tâm chết ở lao ngục tối tăm không ánh mặt trời, để Đoàn Can thị diệt tuyệt?"
Tên xảo trá Đoàn Can Khải này giả bộ cân nhắc đáp ứng.
Nghiêm Hoa luôn luôn nghe y.
Trận chiến thủ vệ Bản thành, Đoàn Can Khải cũng không xuất lực bao nhiêu, chẳng qua là ống loa của người phụ nữ, bài binh bố trận hoàn toàn do người phụ nữ.
Bản thành vốn nên sụp đổ được giữ vững, lương thảo dưới sự điều hành của bà cũng miễn cưỡng đủ.
Đoàn Can Khải bắt đầu lần nữa cân nhắc offer người phụ nữ đưa ra.
Công ty mới có vẻ khá có tiền đồ.
"Trước khi thần phục, Người có thể nói cho ta -- Thân phận chân thật của mình chứ?"
Người phụ nữ nói: "Chắc cậu đã đoán được, ta cần chi nhiều lời."
Bản thành không bằng Lệ thành, nhưng cũng có thể lấy ra mài đao.
Diêm Hỏa La là đá mài đao, Phượng gia quân là đao bị gỉ trong tay bà.
Bà sẽ dùng cây đao này tự tay chặt đôi phụ tử trên long tọa, gõ vang chuông tang bọn họ.
Mặt người phụ nữ hướng về đô thành Huyền An, cười hung ác nham hiểm.
"Người... Có thù với Triều Hạ?"
"Thù? Cậu cảm thấy dự tính ban đầu ta đối phó Triều Hạ là bởi vì thù?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Người phụ nữ cười lạnh nói: "Không phải, là bởi vì Triều Hạ ngày càng suy nhược mục nát, mà ta muốn dục hỏa trùng sinh nó."