Editor: Đào Tử
___________________________
Bùi Diệp thành công khiến mặt chú Chu vặn vẹo.
Ánh mắt Phó Miểu cũng một lời khó nói hết nhìn cô.
Hắn biết thực lực Bùi Diệp mạnh, miệng độc, nhưng không nghĩ tới ngay lúc này cô cũng dám mở miệng mắng.
Bùi Diệp liếc qua Phó Miểu, xùy nói: "Nhìn tôi làm gì? Tôi có nói câu nào sai ư? Ông ta ghen ghét cha mẹ anh chẳng phải do cha mẹ anh quá ưu tú sao, ông ta mãi không chịu thừa nhận điểm ấy. Ghen ghét bởi vì quá cùi bắp! Gà đến nỗi không chịu nhìn thẳng vào hiện thực, không chịu thừa nhận người khác ưu tú, không nhận thức rõ bản thân lại tự cao tự đại. Tôi cảm thấy ghen ghét là việc thường tình, ai dám nói mình cả một đời chưa từng ghen ghét ai? Nhưng có người sẽ đem ghen ghét hóa thành động lực tiến lên, mà có người thì sẽ nhìn chòng chọc người leo trên chỗ cao, nghĩ trăm phương ngàn kế kéo người ta xuống."
Cái gì là ghen ghét?
Một loại dụ.c vọng ăn sâu vào nhân tính.
Mọi người càng yêu thích đồ vật mình có, dụ.c vọng sẽ càng mãnh liệt, mà loại yêu thích này một khi biến chất sẽ hóa thành ghen ghét với những người khác -- Ghen ghét người khác có đồ vật tốt hơn của mình. Chú Chu cũng như thế, dưới ghen tị thúc đẩy tổn thương người khác.
Phá hủy hết thảy thứ cha mẹ Phó Miểu có, lấp đầy mục rỗng bị ghen ghét gặm nuốt ra.
"Ông từng lặp lại một lần, cường điệu mình ghen ghét, muốn hợp lý hóa hành vi làm ra vì ghen ghét để người nghe sinh đồng cảm với ông, hiểu hành vi của ông -- Sắc mặt đó thật khiến người ta buồn nôn." Bùi Diệp thông qua người giấy nhỏ nghe lén được mệnh lệnh âm thầm của chú Chu cho tay bắn tỉa bắn cô, không nhịn được cười khẩy tiếp tục đả kích, "Người có thất tình lục dục, có người có thể khắc chế bọn chúng, nhưng cũng có người bị bọn chúng chi phối, mặc cho nhân tính, lương tri bị gặm nát. Thừa nhận người khác ưu tú rất khó sao? Thừa nhận mình gà rất khó sao?"
Sắc mặt chú Chu xanh xám, nhìn chằm chằm Bùi Diệp, dường như muốn dùng ánh mắt xuyên thủng trái tim cùng đại não của cô.
Bùi Diệp nói: "Ông biết giờ khắc này mình có biểu lộ gì không? Vặn vẹo, xấu xí, ông khẳng định đang suy nghĩ -- Giết con nhỏ chướng mắt này, bắn nổ đầu nó -- Nhưng ông cũng rất tức giận táo bạo, bởi vì những tay bắn tỉa kia không hành động dựa theo ý ông."
Chú Chu nghe được ba chữ "Tay bắn tỉa", trợn tròn tròng mắt gần như muốn rớt khỏi hốc mắt.
"Mày -- "
Nét mặt Phó Miểu nghiêm hơn.
"Còn có bắn tỉa?"
Hai tay Bùi Diệp đút trong túi áo, chế giễu Phó Miểu bị hiện thực giáo dục.
"Không thì sao? Bọn họ muốn bắt sống anh, sao có thể chỉ phái hai ba con mèo con, còn bị anh dễ như trở bàn tay độc chết."
Phó Miểu quá tự tin, tự tin đến độ tự phụ.
Biết rõ chú Chu có vấn đề còn dám nhảy vào hiểm địa, đây là cầm tính mạng hắn làm tiền đặt cược.
Dù hắn có thể may mắn sống sót qua trận đánh lén này, khả năng bị bắt sống cũng cực lớn, trừ phi sinh ra ngoài ý muốn.
Phó Miểu nhìn chú Chu dần dần lộ ra bối rối e ngại, mím môi không nói.
Hắn không vui.
Hắn tự tin có thể toàn thân trở ra trong tay chú Chu, kết quả hắn ngã, chú Chu còn lá bài, để tay bắn tỉa mai phục trong tối chờ lệnh.
Chú Chu tự tin có thể đùa bỡn hắn xoay vòng vòng, không lừa được thì còn có thể bắt sống hắn, từ trong miệng hắn ép hỏi ra di vật nghiên cứu của cha mẹ, hai cách không được thì để tay bắn tỉa giết người diệt khẩu, kết quả đụng phải biến số là Bùi Diệp, không có một xíu phòng bị đã lật nhào.
"Sư tử vồ thỏ cũng cần toàn lực, dù có ưu thế áp đảo cũng đừng xem thường bất luận kẻ nào."
Bùi Diệp xuất hiện làm chú Chu ngăn cản tay bắn tỉa, chẳng phải do nhìn cô là thuần nhân loại mà khinh khi?
Phó Miểu nói: "Cô nói đúng, là lỗi của tôi."
Chú Chu mới đầu còn bình tĩnh, nhưng khi ông ta liên hệ tay bắn tỉa lại phát hiện bên kia không hề có động tĩnh gì, đối lập với Bùi Diệp như đã lường trước, ông ta không còn ổn định được nữa. Thừa dịp Bùi Diệp và Phó Miểu nói chuyện, thừa cơ phát động năng lực cải tạo, thình lình từ trong miệng phun ra một làn sương đen.
Phó Miểu sợ sương đen có độc, nín thở đồng thời bị Bùi Diệp mang chạy đến một chỗ khác không có sương đen.
Nhìn lại chỗ cũ đã không còn bóng dáng chú Chu.
"Tôi đuổi theo chú ta!"
Mặc dù người không còn hình bóng, nhưng còn có thể nghe được tiếng bước