Editor: Đào Tử
___________________________
Cô gái này có gì đặc thù?
Bùi Diệp hiếu kỳ hỏi: "Bên kia là tiệm cắt tóc sao?"
Căn cứ kinh nghiệm mấy thế giới trước của cô, cửa tiệm cắt tóc đều có dạng đèn chuyển màu này.
Cố Thiều lắc đầu nói: "Không phải, là một phòng khám bệnh."
Phòng khám bệnh mà ngay cả bảng hiệu cũng không treo?
Một cô gái bao bọc kín kẽ?
Ánh mắt Bùi Diệp dừng lại, đối chiếu những chi tiết đặc biệt này với một người.
Phó Miểu chú ý tới sự dị thường của cô, nghiêng đầu nhìn cô.
Nét mặt Bùi Diệp chân thành nói: "Cô gái vừa rồi, có lẽ là người tôi quen... Khó trách bóng lưng nhìn quen mắt đến vậy..."
Hai vị nam tính trầm mặc đứng tại chỗ nhìn cô, ánh mắt viết "Cô đừng gạt tôi".
Cô gái vừa rồi ít nhất mặc sáu cái áo.
Thân hình cồng kềnh đến biến hình, cha mẹ còn không nhận ra, cô lại có thể cảm thấy trông quen mắt?
Mặc kệ hai người này tin hay không, dù sao Bùi Diệp tin.
Cô chuẩn bị tiến đến xác nhận thân phận người kia, xem có phải nữ chính Hoa Khinh Khinh chăng.
Không phải Bùi Diệp thích xen vào chuyện người khác, vẻn vẹn bởi vì --
Trên thế giới này, chỉ có Hoa Khinh Khinh mới hiểu được làm cách nào trấn an vị giác của cô.
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Cô chịu đủ những dịch dinh dưỡng mùi vị cổ quái, đục ngầu sền sệt hệt nước mũi kia rồi.
Nếu ở thế giới của cô, xưởng nào sản xuất ra loại dịch dinh dưỡng này, Bùi Diệp tuyệt đối sẽ lấy thân phận người tiêu dùng kiện nó phá sản.
"Cô biết cô ấy?"
Cố Thiều vẫn luôn bình tĩnh lộ ra phản ứng vi diệu không dễ phát giác.
Bùi Diệp nói: "Nếu như không nhận lầm, chắc là Khinh Khinh."
"Khinh Khinh?"
Bùi Diệp giải thích: "Đó là tên của cô ấy, cô ấy gọi là Hoa Khinh Khinh, một cô nàng tay nghề rất tốt."
"Tay nghề?"
Lần này là Phó Miểu nói chuyện.
Không biết người này tưởng tượng thứ gì, biểu lộ trở nên rất khác lạ như tài xế già.
"... Thế cô ấy đi phòng khám bệnh là... Làm gì???"
Mày nửa bên mặt Cố Thiều nhăn lại, Bùi Diệp không khách khí phản bác Phó Miểu.
"Ý nghĩ trong đầu anh thật là bẩn."
Phó Miểu oan ức, muốn phản bác lại không thể.
Cái này có thể trách hắn nghĩ lệch à?
Rõ ràng là Bùi Diệp nói không rõ ràng.
"Tôi nói tay nghề là chỉ cô ấy nấu cơm làm đồ ăn rất tốt, đồ ăn có thể khiến người ta vui vẻ."
Những người khác không biết Hoa Khinh Khinh vào phòng khám bệnh làm gì, nhưng cô lại rõ ràng.
Chắc là đoạn phát hiện có thai muốn phá bỏ trong kịch bản.
"Đồ ăn?"
Phó Miểu đọc từ ngữ xa lạ này, lấy lại tinh thần Bùi Diệp đã sải chân đi về phía phòng khám.
Hắn vô thức đi theo, không chú ý tới phản ứng khác lạ của chiến hữu.
Khi Cố Thiều đi đến, vừa hay nhìn thấy Bùi Diệp xốc vải bẩn treo trên cửa phòng khám.
Trong phòng chật hẹp âm u truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, người lớn không nhịn được chửi mắng thúc giục, còn có một người đàn ông và cô gái đối thoại.
Người đàn ông là bác sĩ phòng khám, cô gái thì là Hoa Khinh Khinh trước đó không lâu mới vừa đi vào.
Bác sĩ mang khẩu trang, lấy nhiệt kế đo nhiệt độ từ thân thể đứa bé ra, đứa trẻ khóc đến da mặt đỏ lên, rịn mồ hôi trán.
Người lớn ôm đứa trẻ vừa kéo quần đứa bé lên, vừa mắng mỏ, ghét bỏ động tác bác sĩ chậm.
Không thèm để ý đứa trẻ khóc bao lâu.
Bác sĩ không mạnh miệng với người đó, chỉ vừa ngắm nhiệt kế vừa đối thoại với cô gái.
"... Đã hẹn là chín giờ phẫu thuật, cô không coi hiện giờ bao nhiêu rồi?"
Cô gái áy náy nói: "Xin lỗi nhiều, trên đường tôi đụng phải một ít chuyện mới làm trễ nải..."
Cô cũng thật xui rủi.
Không hiểu sao xuyên đến thân thể thiếu nữ này, không hiểu sao xảy ra quan hệ với người đàn ông lạ, hoàn cảnh quanh mình còn ác liệt rất khó sinh tồn. Gà bay chó chạy một phen, rốt cuộc có thể ổn định lại, miễn cưỡng dựa vào livestream sống tạm kiếm cơm ăn, lại phát hiện cỗ thân thể này hơn một tháng không đến mùa dâu. Cất tâm trạng lo sợ bất an kiểm tra thử, quả nhiên là hai vạch khiến cô choáng đầu hoa mắt.
Do dự giãy dụa mấy ngày, lấy dũng khí hẹn bác sĩ làm phẫu thuật, kết quả chuẩn bị xuống xe chuyển trạm gặp chuyện ngoài ý muốn.
Nếu không có người đàn ông kỳ quái xuất hiện lôi cô đi, chắc đầu óc cô đã phải phún máu.
Nói đến người đàn ông ấy...
Không biết anh ta thế nào rồi...
Hoa Khinh Khinh nhớ người đàn ông bị thương, lúc ấy chảy thật là nhiều máu.
Đây cũng là lần đầu cô đối mặt với tử thần từ khi đi vào thế giới này.
Người đàn ông ở trước mắt cô giế.t chết vài người khác, động tĩnh đánh nhau
vang dội nhưng không có cảnh sát chạy tới.
Thi thể để tại chỗ không ai đến thu xếp, phảng phất rác rưởi tùy ý vứt bỏ.
Cái này khiến Hoa Khinh Khinh nhận cú sốc cực lớn.
Còn hơn lúc cô tỉnh lại nhìn thấy khu ổ chuột hỗn loạn.
Khu ổ chuột loạn, nhưng thời gian cô ở lại ngắn, không nhìn thấy cảnh tượng bắn nhau giết người, những cái đó chỉ tồn tại trong trí nhớ nguyên chủ Hoa Khinh Khinh.
Bởi vì người đàn ông mang theo Hoa Khinh Khinh vừa lui vừa chiến, không biết lui tới chỗ quái quỷ gì, cô tìm rất lâu mới thấy trạm xe.
Chông chênh hồi lâu chạy tới, đã qua thời gian hẹn với bác sĩ từ lâu.
Bác sĩ cũng mặc kệ cô chịu uất ức bao nhiêu.
"Không đúng giờ là không đúng giờ, giải thích vô dụng."
Hoa Khinh Khinh nhỏ giọng nói: "Thế... Còn có thể phẫu thuật không?"
Bác sĩ nói: "Có thể, thêm tiền, có tiền -- Phẫu thuật gì cũng có thể."
Hoa Khinh Khinh siết chặt lòng bàn tay, tính toán tiền tiết kiệm, gật đầu đáp ứng.
Nhưng khi cô đi theo bác sĩ tới cửa "Phòng giải phẫu" đơn sơ phía sau chờ đợi, trong chốc lát lại sắc mặt trắng bệch đi ra, cửa còn chưa đóng lại bay tới từng đợt mùi hôi không thể tả.
Thùng rác bên cạnh bàn giải phẫu tích đầy cục máu hư thối hoặc tươi mới, có chút cục máu còn có thể nhìn ra cơ quan nội tạng con người, rõ ràng là thai nhi vừa mới thành hình.
Trên giường phẫu thuật cũng bẩn thỉu, phía trên dính thứ màu đỏ, màu đen hoặc màu vàng nâu tựa bã đậu.
Phòng giải phẫu mờ tối chỉ có một chiếc đèn điện màu da cam kiểu cũ...
Hoa Khinh Khinh nhìn thấy cảnh tượng này liền đi ra, quyết định không làm nữa.
Bác sĩ cười lạnh.
"Nhìn sợ?"
Hoa Khinh Khinh không nói lời nào.
Bác sĩ lại nói: "Phẫu thuật kiểu này một ngày mấy chục ca, cô yên tâm, làm rất sạch sẽ, sẽ không mất mạng đâu."
Tuy nơi này là khu vực dân cư bình thường, nhưng cũng không yên ổn, dưới đèn neon phồn hoa vẫn cất giấu vô số ô uế.
Mặc kệ là cô gái hay hay chàng trai có nhan sắc, dùng thân thể làm ăn nhiều lắm.
Chớ nhìn bề ngoài phòng khám bệnh của hắn nhỏ, chỉ xem bệnh cho những người này thôi, việc làm ăn mỗi ngày đều tấp nập.
Khám bệnh làm phẫu thuật phải xếp hàng trước thật lâu.
Hoa Khinh Khinh trắng bệch nghiêm mặt lắc đầu.
"Không, không được -- Tôi suy nghĩ lại đã -- "
Bác sĩ nghe lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn hành nghề nhiều năm, ít có mấy ai hẹn làm phẫu thuật còn đổi ý muốn cân nhắc.
"Được thôi, nhưng lần sau muốn giải phẫu phải thêm tiền."
Hoa Khinh Khinh mập mờ lên tiếng, trong lòng lại nghĩ không bao giờ tới nữa.
Cô nắm tay áo thật chặt, quay người chuẩn bị rời đi, lại đụng vào cô gái trông rất quen.
"Xin lỗi nhiều nha."
Hoa Khinh Khinh vô thức cúi đầu xin lỗi, chuẩn bị đi vòng qua.
"Khinh Khinh."
Hoa Khinh Khinh nghe có người gọi tên mình, bỗng ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người gọi mình chính là cô gái trông quen mặt ấy.
Trong quen mặt???
Nghĩ vậy, trong đầu hiện ra ký ức thuộc về nguyên chủ Hoa Khinh Khinh.
Cô há to miệng, hồi lâu mới bật ra một cái tên.
"Tiểu, chị Tiểu Thanh?"
"Chị, chị còn... Còn sống ư..."