Editor: Đào Tử
______________________________
Cả người Hoa Khinh Khinh cứng đờ tại chỗ, giữa lông mày lộ ra chút mất tự nhiên cùng chột dạ.
Nhìn từ ký ức nguyên chủ, Tiểu Thanh cùng lắm lớn hơn cô ấy và Nghệ Ninh Ninh hai ba tuổi, nhưng vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc hai cô em gái không có quan hệ máu mủ.
Tiểu Thanh có một ngụm dịch dinh dưỡng ăn, cô đều chia ra hai phần cho Hoa Khinh Khinh và Nghệ Ninh Ninh.
Nếu như không có Tiểu Thanh, có lẽ Nghệ Ninh Ninh và Hoa Khinh Khinh đã đến dưới tay Bảo Đầu dựa vào bán thân thể kiếm sống.
Hoa Khinh Khinh thu xếp bản thân xong, cũng trằn trọc tìm người hỏi thăm tung tích Tiểu Thanh.
Nhưng tin tức thu được đều không tốt.
Người biết chuyện nói cho cô biết, với tình hình nội bộ ngục giam khu ổ chuột, phụ nữ vào bên trong sống không quá ba ngày, thường là trong đêm liền bị phạm nhân và những giám ngục đó chơi chết.
Nếu như dịu dàng ngoan ngoãn phối hợp, còn có thể sống tạm thêm mấy giờ, nếu phản kháng...
Chậc chậc, chết thê thảm.
Hoa Khinh Khinh lại lên mạng nghe ngóng, tìm kiếm từ khóa liên quan "Ngục giam khu ổ chuột".
Hình ảnh và video xốc xếch máu me diễn đàn mạng cho ra khiến cô rùng mình, Tiểu Thanh sợ là dữ nhiều lành ít.
Có được kết luận này, cô lại có một chút xíu may mắn đáng khinh.
Dù là vô số tiểu thuyết mạng cho cô thấy, nữ xuyên không sẽ không bị người thân nguyên chủ hoài nghi, thậm chí có ít thân nhân trải qua tràng đại nạn cải tà quy chính, thể hiện thân tình gấp bội thuộc về nguyên chủ với nữ xuyên, người một nhà vui vẻ hòa thuận... Hoa Khinh Khinh vẫn thấp thỏm sợ hãi.
Tiểu thuyết là thật hay giả cô không biết, nhưng cô xuyên không là thật.
Thân nhân thật sự sẽ không hoài nghi nguyên chủ tính tình đại biến trong vòng một đêm?
Nếu không nghi ngờ, quá nửa là không thèm để ý, tình cảm không đủ sâu, không đủ hiểu rõ...
Hoa Khinh Khinh không dám cầm trải nghiệm hiện thực đi cược định luật tiểu thuyết.
Không ngờ lúc này Tiểu Thanh lại xuất hiện!
Dưới cái nhìn chăm chú của Bùi Diệp, toàn thân Hoa Khinh Khinh cứng ngắc, lớp quần áo trong cùng đã vì khẩn trương ướt đẫm mồ hôi.
"Đúng vậy, sau khi trở về phát hiện em và Ninh Ninh không có ở đó."
Hoa Khinh Khinh ấp úng, muốn bắt chước dáng vẻ thân mật của nguyên chủ đối với Tiểu Thanh, nhưng tay chân lại không nghe sai sử, trông cứng nhắc xấu hổ.
Bùi Diệp phảng phất không thấy sự ngượng nghịu, khẩn trương không biết làm sao và chột dạ của Hoa Khinh Khinh.
"Bây giờ em ở đâu?"
Hoa Khinh Khinh nói địa chỉ.
Bùi Diệp lại nói: "Có hơi xa, chị có thể ngủ lại nhà em một đêm không?"
Hoa Khinh Khinh không dám hỏi chi tiết, gật đầu đáp ứng.
Bùi Diệp giải quyết được vấn đề chỗ ở, ra hiệu với hai người Phó Miểu, bảo bọn họ có thể xéo đi tìm nhà nghỉ.
Lúc này Hoa Khinh Khinh mới chú ý tới bên người Bùi Diệp còn có hai nam tính lạ lẫm, một người trong đó...
"A -- Là, là anh à..."
Mặc dù khi đó người đàn ông mang mũ trùm che mặt, nhưng trang phục và thân hình rất dễ nhận diện.
"Vết thương của anh ổn chứ?"
Mặt Cố Thiều không đổi nói: "Không sao."
Hoa Khinh Khinh thấy Cố Thiều hành động tự nhiên, biểu lộ bình tĩnh, liền biết anh ta không phải đang cậy mạnh.
Đồng thời cũng có chút líu lưỡi.
Thế giới này thật là cổ quái, nửa cánh tay bị thương như sắp gãy mất mà vài giờ đã nhảy nhót tưng bừng giống như không có việc gì.
Thế nhưng --
Kỹ thuật chữa bệnh cao, vũ lực quân sự mạnh như thế, người bình thường lại sống hèn mọn hệt chó nhà có tang.
Phó Miểu có loại cảm giác bị hai đồng bọn nhỏ bài xích cô lập ra rìa.
Bùi Diệp quen Hoa Khinh Khinh, Cố Thiều cũng quen, nhưng mình không biết.
"Người bình thường nãy cậu nói chính là cô ấy?"
Cố Thiều gật đầu.
Phó Miểu thở dài: "Hai người đúng là có duyên ghê."
Mắt Hoa Khinh Khinh đảo một vòng.
Cô không biết nhiều, nhưng cũng biết đạo lý ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Cố Thiều vũ lực cường đại, chộp một khẩu súng có thể đùng đùng bắn chết nhiều người như vậy...
Chị Tiểu Thanh đứng cùng bọn họ chẳng phải là...
Có danh tính ẩn?
Lòng hiếu kỳ của Hoa Khinh Khinh hòa tan sự chột dạ của cô, nói chuyện cũng tự nhiên hơn nhiều.
"Chị Tiểu Thanh... Em, em nghe người ta nói chị vào ngục giam bị phán án nửa năm... Hiện tại đã ra rồi?"
Bùi Diệp cười nói: "Biểu hiện chị tốt, ngục giam giảm hình phạt."
Mặt Phó Miểu vô cảm.
Tại sao không nói ngục giam bị đánh bom đi?
Hoa Khinh Khinh không biết nội tình,
logic còn dừng lại ở thế giới trước, còn tưởng rằng Bùi Diệp biểu hiện tốt thật.
"Ra là tốt, chỗ ngục giam quá kinh khủng... Sau này chị Tiểu Thanh có tính toán gì không?"
Bùi Diệp nói: "Tạm thời chưa có dự định, trước mắt chỉ muốn thay đổi triệt để, tìm việc trở thành con người mới."
Hoa Khinh Khinh nói: "Quả thực nên tìm công việc. chị Tiểu Thanh yên tâm ở chỗ em đi, công việc từ từ tìm..."
Cô sợ bị Tiểu Thanh nhìn thấu thân phận, nhưng bảo cô mặc kệ Tiểu Thanh từng móc tim móc phổi với nguyên chủ, lương tâm rất cắn rứt.
Vượt qua khó khăn giai đoạn đầu mới livestream, cô dựa vào món ăn thơm ngon tròn vị tích lũy một nhóm fan hâm mộ ăn hàng.
Mỗi ngày các món ăn livestream làm ra đều bị càn quét, trong nhà thêm một miệng ăn cũng đủ khả năng lo.
Về phần sau này...
Vậy thì sau này hẵng nói đi.
Phó Miểu và Cố Thiều cứ như vậy mặt không thay đổi nghe hai cô gái nhảy vọt chủ đề đối thoại.
Cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ánh mắt của bọn họ mơ màng.
Bốn người ở trước cửa phòng khám tách ra, cũng không có lưu phương thức liên lạc lẫn nhau.
Bùi Diệp chưa quen cuộc sống nơi đây, toàn dựa vào Hoa Khinh Khinh bắt xe về nhà.
"Sao em lại đến phòng khám bệnh kia? Ngã bệnh?"
Hoa Khinh Khinh sửng sốt hoàn hồn, không có Phó Miểu và Cố Thiều, một mình cô đối mặt với Bùi Diệp, cỗ chột dạ có xu thế ngóc đầu trở lại.
"Chị Tiểu Thanh... Em, em mang thai..."
"Mang thai? Chuyện xảy ra khi nào?"
Hoa Khinh Khinh tròn mắt nói lời bịa đặt.
"Có một đoạn thời gian, trước đó... Trước đó quen một người bạn trai, tình cảm rất tốt, nhưng em lo chị chướng mắt anh ấy..."
Lời nói láo của cô không phải không có căn cứ.
Thời điểm Nghệ Ninh Ninh quen Bảo Đầu, Tiểu Thanh đã từng kịch liệt phản đối, thậm chí cãi vã lớn với Nghệ Ninh Ninh.
"Sau đó thì sao? Hắn đâu rồi?"
Hoa Khinh Khinh lộ vẻ mất mát cúi thấp đầu, thấp giọng thì thào nói: "Chết rồi... Là do... Anh, anh ấy xung đột với người ta nên chết..."
Nội tâm khen mình một câu lanh trí.
Người chết sẽ không có chứng cứ!
Thuận tiện còn có thể kéo cho mình lá cờ "Người yêu tử vong, tinh thần bị đả kích lớn mà tính tình thay đổi".
"Hắn xung đột với người ta nên chết rồi?"
Hoa Khinh Khinh rụt bả vai, khẽ gật đầu, không biết làm gì.
"Anh ấy... Để lại cho em một khoản tiền, em dựa vào số tiền đó đến khu bình thường... Tìm cách mưu sinh..."
Bùi Diệp nói: "À, vậy coi như hắn chết có giá trị."
Hoa Khinh Khinh không phải diễn viên, không cách nào nén ra biểu lộ lã chã chực khóc.
Chỉ có thể dùng cúi đầu ngụy trang thương tâm khổ sở, kỳ thực đang chột dạ thấp thỏm.
"Em đi phòng khám là chuẩn bị bỏ đứa trẻ?"
Hoa Khinh Khinh nhỏ giọng nói: "Em lo nuôi không nổi, không muốn sinh đứa trẻ ra chịu khổ cùng mình."
"Có phá chưa?"
Hoa Khinh Khinh lắc đầu, thành thật nói: "Hoàn cảnh phẫu thuật quá kém... Em sợ... Chết ở trên bàn mổ..."
Cảm giác lẻ loi một mình phiêu bạt thế giới xa lạ thật khó chịu.
Nhưng cô không muốn bởi vì cô độc liền bắt đứa nhỏ đến thế giới này...
Quá thiếu trách nhiệm.
Cô nghĩ, nếu mỗi đứa trẻ có thể lựa chọn muốn ra đời hay không, 90% nhân loại sẽ muốn cả đời vô duyên với cha mẹ mang thân phận này tầng lớp này.