(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Xấu hổ không chỗ giấu


trước sau

Editor: Đào Tử

____________________________

"Chị Tiểu Thanh... Nếu như em không muốn đứa bé này..."

Thình lình xuyên qua, còn xuyên đến một thế giới hỗn loạn.

Có thai ngoài ý muốn, không biết cha đẻ là ai, chưa kết hôn đã làm mẹ.

Một mặt cảm thấy tước đoạt sinh mệnh quá tàn nhẫn, một mặt lại cảm thấy không có năng lực nuôi dưỡng đứa trẻ quá thiếu trách nghiệm.

Vô thức tham khảo ý kiến của những người khác.

Bùi Diệp nói: "Vậy thì đừng sinh ra."

Hoa Khinh Khinh nghe cô nói dứt khoát như thế, hơi ngơ ngác.

"Nhưng... Làm vậy.. Có quá tàn nhẫn..."

Bùi Diệp nói: "Điều kiện tiên quyết tôn trọng sinh mệnh thai nhi là tôn trọng mẫu thể cho thai nhi sinh mạng. Thân làm nữ tính, dĩ nhiên chị đồng cảm với em, đứng ở góc độ của em suy tính được mất, mà không phải đồng cảm với một phôi thai chưa thành hình."

Cô hơi ngừng, giải thích với thiếu nữ đang mê mang.

"Nếu lựa chọn của em không xuất phát từ thứ mình mong muốn, mà là mơ màng thuận theo đề nghị của những người khác, sớm muộn sẽ hối hận. Dưới tình huống người mẹ không thích sự sống trong bụng, ép buộc người mẹ sinh ra đứa bé, đứa bé không nhận được tình yêu thương của người mẹ, đó là bi kịch. Đề nghị của người ngoài, chẳng qua là tổn thất chút nước bọt, lãng phí chút thời gian, mà em lại phải bỏ ra thời gian, sức lực, kiên nhẫn, tiền tài... Họ không trong hoàn cảnh của em nên cho ý kiến một cách dễ dàng, nhưng em ra quyết định mới là người gánh chịu. Chị tôn trọng em, em có thể lựa chọn nghe tiếng lòng mình một chút."

Nghe tiếng lòng?

Đề nghị trừu tượng khiến Hoa Khinh Khinh tiếp tục ngơ ngác.

Nhưng những lời của Bùi Diệp quả thực làm cô khoan khoái rất nhiều, nói ra quyết định chần chờ thật lâu.

"Em nghĩ -- Sinh đứa bé ra!"

Hoa Khinh Khinh siết chặt tay.

"Em sẽ cho đứa trẻ những gì tốt nhất!"

Để đứa nhỏ biết, được sinh ra là một chuyện hạnh phúc, tuyệt đối sẽ không hối hận!

Bùi Diệp không ngoài ý muốn.

Thiết lập nhân vật của Hoa Khinh Khinh chính là như thế.

Trước khi xuyên qua sinh ra trong một gia đình hỗn loạn, cha mê cờ bạc, mê cảm giác đánh bạc như nghiện ma túy.

Toàn bộ tiền lương đem đi đánh bạc, cược hết liền đi lừa gạt, lừa gạt cha mẹ thân thích, lừa một lượt đánh mất uy tín tích góp ngần ấy năm sạch sẽ.

Thẻ tín dụng, tiền mặt, vay nặng lãi, nợ ngân hàng...

Không kiếm ra tiền được, liền lừa gạt mẹ Hoa Khinh Khinh chất phác dùng thân thể trả thay, tẩy não hết lần này đến lần khác, rằng ông ta sa đọa là bởi vì mẹ Hoa Khinh Khinh không sinh ra con trai...

Không có con trai duy trì nhang đèn, ông ta để dành gia nghiệp cho ai giữ?

Mẹ Hoa Khinh Khinh từng ngày một sụp đổ trong sự tra tấn.

Vui vẻ thì ôm con gái dỗ hai câu, không vui tát một phát thẳng vào mặt, tay đấm chân đá, lần nghiêm trọng nhất gãy xương sườn, xuất huyết tử cung.

Đồng thời lần lượt tẩy não cho con gái --

Không ly hôn bởi vì tội nghiệp con gái, bà vì con gái mới chịu đựng tình cảnh oan nghiệt này, là con gái nợ bà.

Hoa Khinh Khinh trời sinh tính nội liễm trầm mặc, có hơi nhát gan, không biết phản nghịch cũng sẽ không phản kháng.

Một lần bộc phát duy nhất là nhảy lầu trước khi xuyên qua.

【... Tôi chưa từng nợ các người! Bị sinh ra không phải tôi nguyện ý, ai nguyện ý làm con gái mấy người? 】

【... Các người là một lũ cặn bã! 】

【 Mấy người có từng làm cha mẹ hợp cách một ngày nào chưa? 】

Đối mặt với nỗi lòng mất khống chế và chất vấn nghiêm nghị của con gái, người cha tới cửa đòi nợ xem thường, mục đích ông ta tới đây là lấy tiền với phòng ở, con gái không cho liền thưa kiện cô, mà người mẹ bị kíc.h thích điên lên, dùng hết tất cả từ ngữ nhục mạ nguyền rủa có thể nghĩ tới.

Cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà là --

【 Mày có bản lĩnh nhảy xuống đi, nhảy xuống trả mạng lại đây! 】

Uất ức trong lòng Hoa Khinh Khinh nén thành một cỗ lửa.

【 Được, tôi trả! 】

Thả người nhảy xuống, tử vong tại chỗ.

Đúng vậy, Hoa Khinh Khinh là tự sát mới xuyên không.

Tuổi thật trước khi xuyên là 30 tuổi, chưa lập gia đình, tốt nghiệp đại học sáu năm.

Nhưng hiện tại ký ức của Hoa Khinh Khinh còn dừng lại ở giai đoạn đại học thoải mái nhất.

Kịch bản thiết lập cô quá đau khổ quên đoạn này, còn tưởng rằng mình thức đêm xem sách nấu ăn chết vội.

Theo kịch bản phát triển, nữ phụ hãm hại khiến cô nhớ hết tất cả bị lãng quên, mà nam chính từng bước gỡ rối nút thắt trong lòng của cô, hai bên thổ lộ tâm tình.

Thời điểm đó Hoa Khinh Khinh đã có dũng khí đối diện với mấy vết thương lòng này.

Bây giờ trong trí nhớ cô không có bị chủ nợ đánh đến tận cửa, không có ẩu

đả, giam cầm dài dằng dặc không thấy ánh mặt trời, không bị làm nhục, chụp ảnh lõ.a thể, xâm phạm, đánh mất tư cách làm mẹ, cô còn giữ được đơn thuần và ngây thơ.

"Ừm, chị nghĩ em sẽ làm được."

Bùi Diệp nhẹ nhàng nói một câu lại làm hốc mắt Hoa Khinh Khinh hơi chua xót.

Trăn trở đến trạm, đi bộ thêm mười mấy phút.

Cư xá Hoa Khinh Khinh chọn rất cũ kỹ, người không nhiều.

Bùi Diệp đến không khiến ai chú ý.

"Đây là phòng ngủ chính, đây là phòng ngủ phụ, nơi này là phòng tắm, bên này là phòng bếp..."

Hoa Khinh Khinh dẫn Bùi Diệp làm quen bố cục đại khái trong nhà.

"... Chủ thuê nhà là một hộ vợ chồng già, đi theo con trai đến khu nhà giàu dưỡng lão, nhà cũ cho mướn dễ dàng, em ký một hơi ba năm."

Thấy Bùi Diệp vào phòng bếp, Hoa Khinh Khinh lại hỏi cô.

"Chị Tiểu Thanh đói bụng sao?"

Bùi Diệp quay đầu gật gật: "Đói bụng."

Đầu lưỡi của cô bị dịch dinh dưỡng thấp kém hành hạ rất lâu.

"Muốn ăn cái gì? Sủi cảo hay là mì hoành thánh?"

Bùi Diệp nói: "Chị muốn ăn sủi cảo hình cá giống ở Sa huyện, nhân thịt hay chay đều được."

Hoa Khinh Khinh cười mở ra tủ lạnh nói: "Được, trong nhà vừa hay có..."

Động tác của cô tạm ngừng, cả người cứng ngắc tại chỗ.

Sa huyện?

Sủi cảo hình cá?

Cổ Hoa Khinh Khinh giống như máy móc rỉ sét, rì rì quay lại nhìn Bùi Diệp, biểu lộ đình trệ.

Cô thận trọng nói: "Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ?"

Bùi Diệp nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại: "Đây là ám hiệu gì sao?"

Tim Hoa Khinh Khinh đập như trống chầu.

Ngượng ngùng cứu chữa: "Không... Em, em nói là... Nhân sủi cảo... thế nào?"

Bùi Diệp cười nói: "Không cần, nhân bánh gì cũng được."

Đồ ăn giữa trưa Hoa Khinh Khinh livestream chính là sủi cảo, trong nhà còn có một số da sủi cảo đã cán mỏng, nhưng nhân bánh phải làm mới.

Bùi Diệp không để phụ nữ có thai thái thịt chặt thịt, bao trọn việc này.

Cô không biết làm cơm, nhưng đao pháp khiến Hoa Khinh Khinh tán thưởng.

Mỗi miếng thịt được cắt từng miếng đều mỏng.

"À... Chị Tiểu Thanh, Sa huyện chị nói... Là cái gì?"

Cô vô thức hỏi sủi cảo hay là mì hoành thánh, nhưng thế giới này sủi cảo mì hoành thánh đều chỉ tồn tại trong sách lịch sử, bị nhân loại phỉ nhổ là rác rưởi.

Bùi Diệp không chỉ có biết sủi cảo còn biết Sa huyện nức tiếng gần xa, cái này khiến cô hoài nghi chị Tiểu Thanh là đồng hương.

Nhưng...

Biết đâu thế giới này cũng có Sa huyện?

Bùi Diệp nói: "Chỗ giải quyết khẩu phần ăn trước kia, giá hời còn ăn ngon, ông chủ rất thích chị."

Chỉ tiếc nhiều năm chưa nếm lại.

Đối với một thiếu nữ già đầu về hưu, kiếp sống về hưu trôi qua đau khổ.

Hoa Khinh Khinh: "..."

Làm xong nhân bánh, ngón tay Hoa Khinh Khinh linh hoạt gói sủi cảo hình cá, từng bụng cá ú tròn.

Bùi Diệp thử hai lần tìm ra kỹ xảo, cũng gói nhanh chóng, còn gói nghiện.

Hoa Khinh Khinh thình lình mở miệng nói.

"Ôi hoàng tử hãy tha thứ cho người em gái bị trúng lời nguyền..."

Bùi Diệp ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt.

"Cái gì?"

Hoa Khinh Khinh lại kiên trì nói: "Nghe nói vợ của Ngôn Nhất Trì không cần nhịn bất kỳ ai...."

Bùi Diệp hỏi cô: "Ngôn Nhất Trì là ai?"

"Mình bắt chước loài mèo kêu nha, kêu cùng em meo meo meo ヽ( ̄ω ̄( ̄ω ̄〃)ゝ..."

Bùi Diệp: "???"

Khuôn mặt Hoa Khinh Khinh đỏ bừng, sủi cảo hình cá bị cô xấu hổ đến bóp nát.

___________________

Đào: Mình lấy đại trend Việt cho các bạn dễ hiểu, trend "Học tiếng mèo kêu" phổ biến qua Việt Nam lun nên mình vẫn giữ nha.

Chờ mãi mới đủ vote đăng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện