Editor: Đào Tử
___________________________
"Cô thật sự không muốn sống nữa à!"
Cố Thiều lần đầu hối hận bản thân từng đưa ra quyết định đó.
Trước kia nghĩ giúp một tay xem như làm người tốt việc tốt, ai ngờ năng lực gây chuyện thị phi của Bùi Diệp xuất chúng hơn người như thế.
Cô đại náo tiệc rượu, đạp rơi nút chặn của hệ thống phun nước chữa cháy, dẫn đến đại sảnh "Thiên Địa Đồng Xuân" tầng tám mươi mốt bị lũ lụt bao trùm, làm xong vẫn chưa đủ thỏa mãn, còn đạp tung cửa, muốn xử lý sạch nhân viên công tác giơ súng. Khi tiếng súng vang lên, Cố Thiều cũng vô thức phản kích nhân viên công tác muốn đánh lén mình, đồng thời đoạt súng trong tay đối phương, chuẩn xác đánh chết người có ý đồ bắn phá tân khách.
Bùi Diệp lại mừng rỡ giống như là chơi bắn súng nước trong công viên trò chơi, trên mặt còn mang nụ cười, căng cuống họng hô to với Cố Thiều: "Sao tôi lại không muốn sống? Cái mạng này không ai có thể thu được, trời cũng không được! Người anh em à, bây giờ không phải là thời điểm xỉa xói tôi, xử lý bọn họ!"
Sắc mặt Cố Thiều trầm xuống.
Hai người thực lực mạnh hơn cũng cần thời gian, đại sảnh tiệc rượu quá lớn, chỉ cửa ra vào đã có ba mươi sáu cái.
Mỗi cửa ra vào đều có bốn đến tám tên "Nhân viên công tác" trang bị súng ống đầy đủ trấn giữ.
Bọn họ không có khả năng trong chốc lát đánh chết tất cả.
Kéo dài một giây, liền mang ý nghĩa cho những người này một giây điên cuồng xả súng.
Cố Thiều không nhịn được thầm mắng Phó Miểu không đáng tin cậy.
Nếu như tên nhãi này ở đây thì tốt, nhiều một người thêm một phần lực!
Không biết đến tột cùng tên này có trà trộn được vào đại sảnh tầng tám mươi mốt này không?
Đừng nói là ở dưới lầu làm người phục vụ rửa chén đĩa nhé?
Chân tướng à?
Bản thân Phó Miểu chỉ muốn ha ha.
Hôm nay vận mắm thối gì không biết, không khác nào ra ngoài đạp phải phân chó, ngã một phát lại ngã vào một đống phân khác, còn bị con chó đi qua.
Lúc này hắn không chỉ rửa chén đĩa, còn là rửa chén đĩa cho người cầm quyền nhà họ Cố trong bảy đại gia tộc.
Chuyện này nói ra rất dài dòng.
Hắn vừa đánh bất tỉnh một tên phục vụ chuẩn bị đi tầng tám mươi mốt, đã sao chép mặt của tên kia, làm một tấm da giả có thể ngụy trang như thật.
Còn chưa đi hai bước, giữa đường bị ngăn lại, lâm thời để hắn đi tầng ba mươi sáu phục vụ một nhân vật lớn.
Nhân vật lớn???
Gương mặt Phó Miểu sao chép mang nét nhã nhặn gầy yếu, đôi mắt trời sinh đen nhánh trong trẻo.
Không nói lời nào, chỉ nhếch môi mỏng nhìn chằm chằm người khác cũng sẽ cho người ta một loại cảm giác ẩn ý đưa tình.
Quản lý khách sạn ám chỉ với hắn địa vị nhân vật đó cực kỳ lớn, bất luận đối phương đưa ra yêu cầu gì, nhất định phải gắng hết sức thỏa mãn.
Phó Miểu không nhịn được than một câu, hỏi ngược lại: "Nếu như hắn muốn hoa cúc của tôi thì sao?"
Quản lý khách sạn tỏ vẻ đương nhiên trả lời: "Để hắn hái!"
Phó Miểu: "..."
Mặc dù hắn biết những khách sạn này đều là chỗ khu nhà giàu nuôi đồ chơi, nhưng trắng trợn như thế cũng quá đáng.
Một giây sau, Phó Miểu còn chưa nén lời phỉ nhổ xong bị một câu của quản lý khách sạn làm ngưng hẳn.
"Đây đâu phải lần đầu cậu bị hái?"
Ở thế giới vặn vẹo này, công việc phục vụ ở khách sạn cũng không đơn thuần.
Bên ngoài là tiếp đãi khách hàng, trên thực tế lại có thể là đối tượng ăn vụng của người giàu có, bất luận nam nữ.
Những người này đều có được ưu thế vẻ ngoài trời cho, vì tiếp xúc đến nhân vật có địa vị ở khu nhà giàu, thường dùng tiền tài hoặc là thân thể hối lộ cấp cao ở khách sạn, quản lý khách sạn tự nhiên cũng là một trong số đó. Cho nên Phó Miểu ông ta gặp chính là chuyện tiếu lâm.
Quản lý khách sạn tới gần Phó Miểu, tay phải mập mờ đập vào chỗ dưới lưng gần bờ mông hắn.
Mặt ngoài Phó Miểu không tỏ cảm xúc, nội tâm lại như mèo con xù lông lên, cảm giác buồn nôn làm hắn không khống chế nổi lý trí.
Hận không thể đưa quản lý khách sạn chầu trời ngay.
Quản lý khách sạn khàn khàn cười, mà ánh mắt Phó Miểu nhìn về phía ông ta lạnh hệt như nhìn người chết, trớ trêu thay quản lý khách sạn vẫn không ý thức được, sẵn tiện muốn chấm mút thêm một chút, ông ta nói: "Tôi nể tình chuyện mấy ngày trước của chúng ta, mới để cho cậu nuốt chỗ tốt. Thừa dịp còn sớm, mau dính vào vị đại gia kia. Vị nhân vật đó địa vị lớn! Dù chỉ có một đêm, cậu cũng kiếm lợi lớn."
Phó Miểu bèn nghiêng người tránh bàn tay sàm sỡ của quản lý khách sạn.
"Không thể để khách đợi lâu, quản lý đi làm việc của mình đi."
Quản lý khách sạn khá sửng sốt.
Bình thường mấy tên phục vụ này hèn mọn nịnh nọt mình